Cu Dũng – Phần 99

Phần 99
2 Xe đỗ trước cửa ngôi biệt thự to lớn nhà Loan, cả đám người lô nhô đứng trước cửa. Từ xa Dũng không khó nhận ra đứng giữa đám người đó, ở đầu hàng là cô Trúc và Chú Xã. Hai người như đang chờ chính người thân của mình vậy. Nhưng Dũng tìm mãi vẫn không nhìn thấy mẹ Loan đâu.
Bước xuống xe, cậu chậm rãi tiến về phía cổng. Cô Trúc chạy như bay đến gần Dũng, cô đã khóc từ bao giờ, ôm chầm lấy Dũng cô nức nở:
– Con đã về rồi. Hu hu hu hu.
Anh Xã cũng lại gần mà vỗ vai Dũng:
– Chào mừng con đã về nhà.
Cả đám người đông lúc nhúc đồng thanh:
– Chào cậu chủ!
Dũng vẫn còn không hiểu chuyện gì xẩy ra, ơ sao đám người này lại chào mình là cậu chủ. Nhưng cũng không tiện hỏi vì không biết hỏi ai bây giờ. Giờ mối bận tâm duy nhất của cậu chính là mẹ thì lại không thấy đâu. Cậu quay sang cô Trúc hỏi:
– Cô Trúc, mẹ cháu đâu ạ?
Trúc quệt tay lau nước mắt:
– Vào nhà đi con. Mẹ con chờ con lâu lắm rồi.
Hàng người dạt ra dành một lối đi cho Dũng bước vào nhà.
Đến cửa chính, Dũng đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mẹ Loan đang ở trong phòng khách. Dũng không để ý bất cứ thứ gì trong căn phòng rộng lớn xa hoa, Dũng nhìn chằm chằm vào khu vực có phía mẹ. Mẹ đây rồi, mẹ đang ngồi ở cái ghế bành to nhất chỗ bàn tiếp khách.
Khựng lại đôi chút để nhìn kỹ mẹ hơn. Loan không khóc thành tiếng nhưng hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi làm ướt hết cả mảng áo trước ngực. Mẹ con nhìn nhau đắm đuối. Và mọi thứ như vỡ òa:
– MẸEEEEEEEEEEE!
– DŨNG CON ƠI IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!
Dũng lao về phía cái ghế nơi mẹ Loan đang ngồi. Dũng quỳ hai chân xuống cho ngang bằng mẹ mà ôm chặt lấy mẹ, cầu ghì xiết mẹ vào lòng rồi khóc nức nở:
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Hu hu hu hu!
Loan đã không kìm nén được lâu hơn nữa, cô bật khóc thành tiếng:
– Mẹ nhớ con, mẹ nhớ con. Hu hu hu hu.
Nói rồi Loan cũng vòng tay lên cổ con mà ghì xiết đầu con rịt vào cái cổ trắng ngần của mình mà khóc như mưa.
Ở cửa phòng khách, Trúc cũng gục đầu vào vai chồng mà khóc. Lần này là khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến cảnh hội ngộ sau biết bao đau khổ. Ba năm qua, cô là người luôn ở bên cạnh Loan gần như 24/24, Loan nghỉ việc ngày hôm trước thì ngày hôm sau Trúc cũng nghỉ việc luôn. Trúc đã là gối tựa, là điểm bấu víu duy nhất, là bờ vai để Loan khóc biết bao ngày. Thương con bạn xinh đẹp nhưng đoan trang tiết hạnh, lại gặp cảnh đời éo le mà Trúc đã coi Loan như người chị gái ruột thịt của mình. Với Loan cô đâu tiếc bất cứ thứ gì.
Nguôi cơn khóc cho thỏa nỗi nhớ mong, Dũng giảm dần lực xiết ôm mẹ, cậu rời khuôn mặt mình ra xa để nhìn mẹ rõ hơn. Ngắm nghía mẹ như soi từng lỗ chân lông, Dũng thấy mẹ vẫn đẹp như xưa, không còn hơn cả như xưa là khác. Vẫn khuôn mặt thụy mị nết na xinh đẹp mà quý phái của mẹ đây mà. Chỉ mẹ mới hiểu ánh mắt ấy thôi, ánh mắt của người chồng nhìn người vợ dấu yêu sau bao năm xa cách.
Loan cũng nhân dịp này mà nhìn Dũng kỹ càng, vừa nãy chưa kịp để ý và nước mắt làm nhòe đi hình ảnh. Loan thấy Dũng sao mà lớn hẳn thế kia, gương mặt cứng cáp phong trần, già dặn trưởng thành. Dũng đã như một người đàn ông trưởng thành rồi, không còn bóng dáng của một thiếu niên nữa. Ôi, mình lại được gặp con, gặp người yêu thương rồi.
Còn niềm vui nào, niềm hạnh phúc nào hơn nữa đây.
– Mẹ ở nhà có khỏe không?
– Mẹ khỏe lắm, không có ốm lần nào.
– Mẹ ơi, con lúc nào cũng nhớ tới mẹ hết, con cố gắng để sớm về với mẹ.
– Mẹ biết hết, mẹ có lúc nào là không nhớ tới Dũng của mẹ đâu. Con về là tốt rồi, về với mẹ là tốt rồi. Mẹ yêu con lắm.
Dũng lại nhìn sang bên cạnh, chợt Dũng sững sờ khi nhìn thấy đôi nạng gỗ.
– Của ai đây hả mẹ?
– …
Loan không biết trả lời con như thế nào.
– “Của ai đây hả mẹ? Có phải của mẹ không? ”, Tim Dũng đập mạnh, cậu hơi hắng giọng.
– …
Nước mắt Loan lại một lần nữa trào ra không ngừng nghỉ. Dũng sắp xếp lại sự việc, mẹ không đi thăm mình lần nào, mẹ cũng không ra đón mình giống cô Trúc, từ lúc gặp đến giờ mẹ chỉ ngồi ở cái ghế này mà không đứng. Thôi chết rồi, mẹ phải dùng nạng mà đi. Nghĩ đến đây mà Dũng gào lên:
– Mẹ ơi! ! Hu hu hu.
Rồi cậu lại ôm chặt mẹ một lần nữa.
– Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.
Nghiến chặt hai hàm răng, Dũng buông mẹ ra đứng dậy. Cậu ngửa mặt lên trần nhà mà gào to:
– Phong Xếch, tao sẽ giết mày! AAAAAAAAAAAAAA.
– “Giết người là lại đi tù đấy! ”, Một giọng nữ lạnh tanh quen thuộc vang lên, là của X, cô bưng cốc nước cam từ trong khu bếp đi ra chỗ Loan.
– NHƯNG AI TRẢ LẠI CHÂN CHO MẸ TÔI? AI?
– Phong Xếch chứ còn ai nữa, thế cũng hỏi.
Dũng nhìn xuống thì hạ hỏa đi phần nào vì Dũng nhìn thấy chị X mặc chiếc quần bò côn bó sát, trên là cái áo thun có cổ cộc tay, tóc búi đuôi ngựa. Trông chị quá khác xa so với những ngày trong trại. X ngồi xuống cạnh Loan:
– Mẹ uống nước đi, mẹ đừng khóc nữa. Em về với mẹ rồi mà. Mẹ phải mừng lên chứ.
Dũng hiểu ý chị là trả thù, nhưng trả thù như thế nào thì phải bình tĩnh rồi tính. Ơ, mà chị X gọi Loan là gì ấy nhỉ:
– Mẹ?
Câu này Dũng không biết là hỏi X hay hỏi mẹ nữa. Mẹ Loan thấy con thắc mắc thì giải thích:
– Con à, mẹ bị như thế này có là gì, con đừng thù hận mà nông nổi. Mẹ sợ lắm rồi con ạ. Còn cái S…
Đang định nói tiếp thì X bịt miệng mẹ Loan không cho nói tiếp. Loan hiểu ý nên sửa lại:
– Cái X từ ngày ra trại nó về đây, mẹ đã nhận nó làm con nuôi rồi. Nó chăm mẹ từ bấy đến giờ. Mà X nó kể nhiều về con lúc ở trong kia lắm đấy.
– Vâng ạ, chị ấy chắc toàn kể xấu thôi hả mẹ?
– Đâu, nó bảo mẹ sắp có con dâu rồi, cái cô bé gì mà con trưởng trại ấy nhỉ?
Trong câu nói của Loan có pha chút gia vị của hờn ghen.
– “Làm gì có đâu mẹ”, Dũng phân bua với mẹ rồi quay sang chị X nói: “Chị, giờ chị là chị của em rồi nhé”
X bĩu môi:
– Xí, ai thèm làm chị của cậu. Vô duyên.

To top
Đóng QC