Phần 109
Thế rồi mọi người lại nâng ly, lại chúc tụng. Dũng uống cũng khá nhiều làm X ở bên cũng có chút lo lắng. X biết Dũng chưa bao giờ uống rượu, hôm nay là ngày đầu tiên mà ai mời cũng uống, uống xong lại còn dốc ngược như người lớn. Còn Dũng thì cậu uống nhưng hoàn toàn làm chủ bản thân, cậu luôn để ý tâm thần mình xem sức chịu đựng thế nào. Bài học bác Sáu dậy vẫn còn nguyên đây chưa quên lời nào, bác bảo tuyệt đối không được say trong bất cứ hoàn cảnh nào, vì bất cứ việc gì. Dũng cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo nên cậu cứ tùm tụp. X thì huých khuỷu tay vào mạng sườn Dũng khi cậu vừa cạn một chén rượu:
– Vừa vừa thôi.
– “Chị yên tâm”, Dũng phả một hơi toàn mùi rượu vào tai X.
Qua câu chuyện trên bàn tiệc, Dũng và X phần nào hiểu về tổ chức của bố nuôi, mơ màng hiểu về quan hệ chằng chéo tầng lớp của giới ngầm Hải Phòng. Đúng là mọi chuyện không đơn giản tẹo nào.
Ngà ngà hơi men, Anh Xã đứng dậy ra về trước, ông lấy lý do là mẹ Trúc gọi về. Ông cũng không quên dặn Dũng và X thay ông tiếp đãi anh em, đến khi nào muốn tàn thì tàn, muốn tan thì tan, Dũng sẽ thay ông mà quyết định hết.
Anh Xã đi về nhường lại ghế chủ trì cho Dũng, ấy cũng là lúc có một sự vụ phát sinh. Mọi người đang ăn uống vui vẻ vẻ vui thì có một thằng đầu mỏ quạ, mặt hầm hầm từ dưới tầng 1 phi lên.
– Địt mẹ cái nhà hàng này, bố mày đốt hết bây giờ.
Mọi người đến cả trăm người ngơ ngác vì từ đâu lọt vào đây một cái thằng lạ hoắc, lại còn ăn nói luyên thuyên. Thấy từ dưới một khách hàng hùng hùng hổ hổ phi lên, một em gái trong trang phục áo dài là nhân viên phục vụ quán đến gần thưa:
– Anh ơi, tầng 2 này nhà hàng chúng em hôm nay phục vụ riêng khách đặt.
Ôn con thấy em gái xinh tươi nhưng không hề nể mặt, thằng này chắc bê đê:
– Đặt đặt cái địt mẹ nhà chúng mày.
Em gái xanh mặt:
– Có gì mời anh xuống tầng 1 gặp quản lý nhà hàng chúng em. Ở đây em…
Ôn con định giơ tay tát em gái xinh tươi thì một giọng nói vang lên làm cái tát mới ở trên cao mà chưa bạt xuống:
– Anh giai, có gì từ từ nói. Em gái đây không có lỗi.
Là Dũng, cậu đã quan sát từ lúc ôn con mới lấp ló trên cầu thang. Đánh giá sơ bộ thằng này cũng có chút lấc cấc, ẩn sau lưng áo còn có vết của chuôi dao.
– Mày là ai?
– “Em là Dũng”, Dũng ta trả lời rất ngây ngô và chân thật.
Nhưng đáp lại sự ngây ngô đáng yêu đó lại là câu chửi:
– Dũng cái lồn. Chúng mày kéo hết nhân viên lên đây ai phục vụ bọn bố mày. Về hết cho tao.
Vài mâm ở dưới đứng dậy, toàn đàn em của Thiệp béo, Tốt Cờ và một vài sát thủ tôn thờ Hưng râu. Nhưng vừa đứng lên bị cái xua tay của cả 3 đại ca đành ngồi lại. Sau câu nói vừa rồi của ôn con thì Dũng quay lại nhìn 3 nhân vật gọi là đàn em cứng của bố nuôi nhưng chỉ nhận được cái nhìn như chờ đợi của cả ba người. Họ cần cậu đứng ra xử lý vụ này, cơ bản là Anh Xã vừa về đã ngầm truyền đạt Dũng sẽ thay ông xử lý mọi việc.
Chỉ có X là đứng dậy và tiến lại đứng gần Dũng.
Thấy không có sự trợ giúp của người thân, Dũng đành dịu giọng:
– Anh hai, có gì từ từ nói, bọn em cũng sắp về rồi. Anh hai chờ chút được không?
– Chờ, chờ cái mả bố mày à, chờ mày thì các bố chết đói à?
Một chút thất vọng cùng hàng trăm cặp mắt bên dưới, họ mong chờ một điều gì khác từ con nuôi của ông chủ.
Dũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến lạ thường:
– Thôi vậy giờ như này đi. Anh hai cho em hỏi tên anh là gì?
Ôn con được dịp lên nước:
– Ơ cái địt, mày hỏi tên bố làm gì?
Nói xong vênh mặt lên. Dũng thì vẫn ôn tồn nhưng câu nói sau cậu hơi to giọng nói:
– Vì em nghe người ta bảo là: Đánh chó phải ngó mặt chủ. Em muốn biết chủ của con chó này là ai.
Mọi người giờ mới hiểu được ý Dũng, có những nụ cười tỉm thỏa mãn ở bên dưới. Dù gì bị một thằng nhóc không đầu không cuối phá miếng cơm cũng tức, nay một câu nói đã lấy lại cả vốn lẫn lời.
Ôn con thì đổi từ khuôn mặt vênh váo sang trợn mắt. Nó vừa kịp nghĩ là mình vừa bị so sánh với chó. Nhanh chóng nó vòng tay ra sau lưng rút quả kiếm Nhật loại ngắn. Động tác này nó làm thành thục nên phát một đã nhắm trúng chuôi kiếm.
Kiếm tuốt ra khỏi vỏ ngay tắp lự giơ lên cao theo thế bổ xuống chém thẳng đầu Dũng. Ôn con nhanh 1 thì Dũng chắc nhanh độ 3.
Mọi người trong gian phòng đứng bật cả dậy, chỉ có X vẫn bình chân như vại đứng sát cạnh Dũng.
Tay ôn con hết tầm cao là Dũng đã áp sát thân người nó, tay trái Dũng cũng vươn nhanh nắm lấy cổ tay phải đang cầm kiếm, một cú xoay người, vặn tay theo thế võ Judo làm ôn con lộn vòng santo qua vai Dũng ngã chổng nhào về trước. Kiếm trong tay ôn con cứ thế văng ra ngoài rơi đánh xoảng một cái xuống sàn, nhưng chưa kịp lăn đi đâu thì Dũng đã chụp lấy.
Động tác cướp kiếm đồng thời với động tác bẻ ngoặt tay của Dũng khi đối thủ đã nằm sàn. Dũng một tay cầm kiếm giơ lên cao với ý định kết liễu đối thủ. Ánh kiếm loáng loáng vút từ trên không nhằm ôn con mà phi tới.
Đám Hưng Râu, Thiệp béo, Tốt cờ cùng cả đám người bên dưới xanh hết mặt mũi. X thì hét lên:
– Dũng, không được giết người.
Nhưng câu thét của X không ngăn được kiếm xé gió phi xuống.
“Keng! ”
Mũi kiếm va chạm với sàn đá hoa của nhà hàng, lưỡi kiếm cách cổ ôn con không đến 1 centimet.
Ôn cắt mặt cắt không còn giọt máu. Răng nó cầm cập đập vào nhau mà ở xa còn nghe rõ. Dũng sau phát đâm hụt thì buông ôn con ra đứng dậy, xoay ngược chuôi kiếm về phía nó rồi nói, vẫn cái giọng lễ phép:
– Anh Hai, làm lại đi anh.
Nói vậy mà khuôn mặt Dũng tỉnh bơ, cứ như đây là một buổi tập không bằng. Tiếng cười thành tiếng ở dưới vang lên.
Thằng ôn mắc dịch lò dò đứng dậy, chân run bần bật, nó mãi mới nói được câu:
– Em… xin… lỗi, em…
Vừa nói nó vừa lùi ra phía cầu thang bộ, nhìn đến buồn cười. Dũng đế thêm:
– Anh Hai, kiếm của anh này.
Nhưng chưa nói hết câu thì nó đã mất hút xuống tầng 1 rồi. Dũng đành cầm thanh kiếm Nhật bóng loáng tiến lại về phía em gái xinh tươi làm lễ tân, cô bé vẫn run lẩy bẩy:
– Tặng em này.
Em gái vẫn chưa đều được nhịp thở:
– Anh ơi, em không dám nhận đâu ạ.
Cả gian phòng cười ồ lên rộn rã, có những tiếng gật đầu thán phục của không ít người trong cái doanh nghiệp Trần Thưởng này, chỉ có X là mặt lạnh tanh nhưng trong bụng thì nghĩ: “Thế mà còn tán gái được, ghét thế không biết”.