Phần 127
Tại một nhà hàng Hải Sản ở Thị xã Đồ Sơn.
Hai chị em sau khi tắm biển đến mệt lả, đến đói cồn cào, đến khi mặt trời đi ngủ, đến khi biển còn lại lưa thưa vài người mới chịu lên. X mặt ửng hồng khi kín đáo đưa bộ đồ tắm hai mảnh cho Dũng để trả lại, nhưng Dũng bảo: “Em mua cho chị đấy”.
Hai chị em định ăn một bữa hải sản no nê xong mới về lại Thành phố.
Tôm cua ghẹ mực mỗi thứ một ít, một chai rượu vodka nhỏ. Tráng bụng bằng một con tôm, một con mực, nhấp một ngụm rượu nhỏ, Dũng nhìn chị nói:
– Chị, hôm nay em thấy chị gọi “Mẹ ơi”, mẹ nào vậy chị?
Buông càng con cua khỏi miệng, lấy giấy chấm chấm vào môi. X thẫn thờ không nói. Thấy vậy, Dũng nói tiếp:
– Chắc không phải mẹ Loan, mẹ Trúc. Chị nhớ mẹ ruột chị à?
– “Đã gặp bao giờ đâu mà nhớ”, X giọng trầm buồn.
– Chị có mong gặp lại mẹ đẻ mình không?
X đáp nhanh nhưng không gọn:
– Có… mà Không.
– Chị giấu em.
Dũng hiểu chị hơn ai hết. Chị trông vẻ lạnh lùng băng giá như vậy thôi nhưng trong chị cũng nồng cháy, cũng khát khao lắm chứ. Ở đời có ai lại không mong có mẹ có cha. Con sâu cái kiến cũng mong được mẹ chở che nữa là con người. Cậu lại nâng một ly rượu lên uống một mình. So với chị mình vẫn còn sướng chán. Mất cha nhưng cũng là có cha, mẹ thì luôn ở bên cạnh mình từ nhỏ tới giờ.
Bỗng nhiên dốc X dốc bầu tâm sự, kìm nén quá lâu rồi, cô cũng cần sẻ chia, nhất là với Dũng, người cô coi như là chỗ dựa cả đời mình:
– Hồi tôi còn nhỏ lắm, bà sư trụ trì thường dỗ tôi ăn bằng cách: Ăn đi con, nhanh lớn lên rồi mẹ con về đón con đi chơi, đưa con đi mua quần áo, đưa con đi… Tắm biển.
Dừng một lúc để nuốt những nghẹn ngào vào trong. X nói tiếp:
– Cứ thế, tôi lớn lên bằng những lời hứa mẹ về đón của bà sư. Bà tốt lắm, coi tôi như con ruột nhưng bà luôn bảo là mẹ ruột vẫn hơn. Tôi hằng đêm vẫn mơ mẹ về đón đi chơi, đi biển 1 lần. Hồi đó tôi còn tưởng biển chỉ là một cái hồ to hơn cái ao chùa thôi.
– Bây giờ chị còn hay mơ gặp mẹ nữa không?
– “Có”, X cúi gằm mặt xuống nói nhỏ như không để ai nghe thấy, cô muốn chỉ chính mình nghe thấy mà thôi.
– Sao chị không dùng tên thật của mình mà sống, đó là manh mối duy nhất giúp chị tìm được mẹ mà.
– Tôi cũng hận bà ấy. Tại sao bà ấy bỏ tôi khi tôi mới có 3 ngày tuổi. Tôi có tội gì?
Nói xong X cũng không kiềm chế nổi nữa mà sụt sịt, cô không khóc thành tiếng thôi nhưng để nước mắt chảy ra đối với cô cũng là khó lắm rồi. Cuộc đời cô ít khi khóc lắm, đòn đau đến mấy mắt cũng rảo hoánh, nhưng có những thứ động đến tâm can là cô khóc được ngay.
Dũng an ủi chị:
– Chắc mẹ chị có nỗi khổ riêng nào đó. Thôi chị ạ, còn có mẹ Loan mẹ Trúc nữa. Còn có em là em chị nữa.
X lấy lại phong độ, chuyện buồn này cô không phải là mới bị từ ngày hôm qua. X bĩu môi:
– Xí, ai mà thèm là chị của cái đồ đáng ghét.
Hai chị em lại cười cười rồi tiếp tục ăn, vừa nẫy ăn chưa đâu vào đâu thì bị dừng.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Đang ăn thì có 3 người tiến đến bàn của Dũng và X. Một người chắc cũng khoảng năm mấy sau mươi rồi. Còn hai người đằng sau chắc chỉ độ trên dưới 30, mặt đằng đằng sát khí.
Biết chuyện chẳng lành, Dũng và X nhanh chóng quan sát đối tượng, nắm bắt địa hình, địa vật. Người lớn tuổi ngồi xuống ghế đối diện ghế của hai chị em. Ông ta mở lời luôn:
– Cậu là Dũng lì.
– Vâng, tôi đây, chú là ai?
– Tôi Hoàng, chú Minh, bạn trai của Mai bạn cậu ấy.
Dũng phán đoán tình hình, coi như ông Hoàng này là người của Minh úc, đến đây chắc không có chuyện gì tốt. Đặc biệt là 2 thanh niên đứng đằng sau, không lên tiếng một lời, dáng vẻ như cũng không phải là nghe lời ông Hoàng gì cho lắm.
– Chú tìm tôi có việc gì?
– Cậu còn dám cãi à, cậu cướp bạn gái của cháu tôi, lại đánh mấy người anh em của nó gãy chân gãy tay. Cậu còn muốn giết cả nhà tôi nữa phải không?
Dũng đang chưa hiểu mô tê gì, thì ông Hoàng rút một con dao trong lưng quần ra. Nhưng không phải có ý đâm Dũng mà xoay ngược chuôi dao về phía Dũng:
– Đây, còn thân già này cậu giết đi. Giết tôi đi rồi để cho nhà tôi yên. Chúng tôi chỉ muốn yên ổn thôi.
– Chú bình tĩnh, chú hiểu lầm tôi rồi.
Nhưng như không nghe không hiểu, ông Hoàng ném con dao xuống bàn trước mặt Dũng. Dũng theo phản xạ thì cầm con dao lên đưa lại cho ông Hoàng:
– Chú, chú cầm lại đồ của chú đi. Có gì chú cháu mình về nhà nói chuyện, cháu cũng muốn tìm Minh úc để ba mặt một lời nói chuyện cho xong.
Ông Hoàng cầm lại con dao rồi hùng hùng hổ hổ đứng dậy:
– Cậu làm ơn tha cho gia đình chúng tôi. Tôi xin cậu đây.
– Chú bảo với Minh úc là cháu sẽ đến tìm anh ta.
Nhưng không đáp lời lại, Ông Hoàng quay ra đi thẳng ra cửa. 2 Thanh niên ra sau. Ra đến cửa thì có một anh chàng lễ tân vẫn đang đứng như trời chồng ở giữa cửa, chỉ sợ trong quán xảy ra đánh nhau.
– “Tránh ra! ”, Một trong 2 thanh niên quát.
Nói xong cả 3 chưa đầy 4 giây sau đã ra đến cửa lấy xe.
Dũng vẫn còn đang suy nghĩ về sự việc xảy ra vừa rồi. Có quá nhiều điểm hoài nghi. Đúng rồi, giọng nói “tránh ra” của một trong hai thanh niên kia không phải là của người Hải Phòng, người của địa phương khác. Nhìn quanh gian phòng Dũng thấy trên cao cao có cái màn hình chia làm nhiều ô giống như ở phòng làm việc của bố nuôi. Camera quan sát. Con dao. Dũng cầm trả lại. Ông Hoàng như van xin Dũng đừng giết.
Cả hai chị em nhìn nhau. Dũng nói trước:
– Sát thủ đến truy sát.
X nói sau:
– Đổ tội.
Dũng hối hả:
– Chị, nhanh còn kịp. Nó muốn giết chính là ông Hoàng, không phải mình.
Rút nhanh ra vài tờ tiền 500 để trả tiền ăn. Hai chị em phi thân như bay ra chỗ gửi xe máy.
– Anh cho hỏi, một ông già và 2 thanh niên vừa đi hướng nào.
– Kia kìa, hướng bãi tắm 2 đang thi công.
Nhanh chóng lấy xe, 2 chị em vút đi đuổi theo hướng chỉ tay của anh bảo vệ nhà hàng. Chiếc xe SH phi với tốc độ khoảng 100 km/h.
Con đường nhựa ven biển đang thi công dở dang giờ này vắng tanh không một bóng người. Dũng lướt xe trên đường, nhưng hai chị em không quên đảo mắt liên tục sang hai bên tìm tung tích.
– “Kia kìa Dũng”, X chỉ tay về phía x. Nơi thấp thoáng 3 bóng người và có ánh đèn xe máy.
Dũng ngay lập tức tắt máy. Hai chị em chạy bộ theo phương thức tránh để đối phương phát hiện. Gần đến nơi, Dũng nói nhỏ với chị:
– Chị dùng điện thoại quay phim đi.
– Nokia 1100 thì quay phim gì hả trời.
– Giả vờ thôi.
– Uh.
Dũng và X nghe rõ tiếng ông Hoàng:
– Phương sắt, tao cùng phe với người thuê chúng mày, sao giết tao?
Giọng nói lạnh tanh của Phương sắt:
– Cái này ông phải hỏi người của ông. Tôi theo hợp đồng mà làm. Đừng trách chúng tôi. Lên đường mát mẻ.
– “Địt mẹ con chó cái”, ông Hoàng hét lên, giờ ông đã hiểu ra mọi chuyện.
Phương sắt rụt tay ra phía sau lấy đà khử ông Hoàng thì Dũng lên tiếng:
– Chị quay phim hết lại cho em.
X úp úp mở mở cái tay cầm điện thoại như đang quay phim. Hai chị em lững thững tiến lại gần nhóm 3 người.