Phần 195
Tại sân bay Nội Bài.
Dũng và Sương lên đón các mẹ từ sáng sớm, cả hai hồi hộp đợi ở cửa đến quốc tế hơn 1 giờ đồng hồ rồi. Từ ngày các mẹ đi, tin tức nhận về hết sức tốt đẹp, thời gian đầu còn thấy các mẹ gửi hình ảnh về, nhưng độ gần năm nay thì không thấy gửi hình về, chỉ có tin tức là mọi chuyện diễn tốt đẹp thôi. Vậy nên Dũng háo hức muốn nhìn lại hình ảnh quen thuộc của mẹ Loan, mẹ Trúc. Sương cũng vậy, cô cũng yêu quý hai người mẹ nuôi này một cách thực sự, bởi hai mẹ đã dành cho mình tình cảm chân thành.
Hai chị em đứng hẳn dậy khi thấy đoàn hành khách của chuyến Singapore – Nội Bài bắt đầu tục tục bước ra.
Và kia rồi, Loan và Trúc kia rồi. Các mẹ kia rồi. Loan và Trúc cũng dướn mắt đảo khắp nơi để tìm người thân.
Hai chị em đứng sát cái ruy băng ngăn cách người đón và hành khách, nhìn thấy hai mẹ, hai chị em nhảy tâng tâng lên:
– Mẹ ơi, em ơi, chúng con ở đây này!
Nhìn thấy hai con, Trúc và Loan cũng nhảy cẫng lên, kéo nhanh cái vali theo rồi hô:
– Dũng – Sương ơi, mẹ đây.
Và cả Trúc và Loan đều chạy trên đôi chân của mình.
Bốn người ôm chầm lấy nhau, đã hơn một năm rồi họ mới gặp lại:
– “Con nhớ các mẹ lắm”, tiếng hai chị em nói bên tai các mẹ.
– Hix, hix, mẹ cũng nhớ các con lắm. Hix hix.
Ra thêm một đoạn để khỏi vướng lối đi. Lúc này Dũng mới nhìn kĩ mẹ Loan của mình, mẹ trong một chiếc quần bò côn bó sát đôi chân dài thượt, mẹ vẫn thế, vẫn xinh đẹp và đáng yêu, chỉ có điều: “Vú mẹ to hơn thì phải”, Dũng nghĩ thầm.
– Mẹ Loan, mẹ đi một vòng cho con xem nào?
Cả Trúc, cả Sương và cả Dũng đang nhìn Loan. Và Loan tạo dáng đi một đoạn khoảng chục mét, cô đi thanh thoát như người mẫu, không có một chút gì là ngượng ngạo cả, không có bóng dáng của một Loan khi lên máy bay còn dùng nạng gỗ nữa.
– “Mẹ hoàn toàn bình thường rồi”, Loan phấn chấn khoe với hai con. “Mẹ trở lại như xưa rồi, mẹ lại xinh đẹp rồi”.
Tiếng cười của hạnh phúc vang lên. Giữa chốn đông người. Bỗng Dũng nhớ ra còn thiếu một người.
– Mẹ, còn bà vú đâu?
Nhắc đến bà vú thì Loan Trúc mới nhớ rồi đảo mắt vào phía trong thì thấy bà vú đang lò dò bước ra, bà đang đẩy một chiếc xe nôi đôi.
Dũng và X ngạc nhiên vì trong xe nôi là hai đứa trẻ một trai một gái xinh như những hoàng tử và công chúa.
Dũng vừa hỏi vừa bẹo má vào cả hai em bé:
– Ai đấy hả mẹ?
Loan chỉ vào đứa con gái:
– Đây là con nuôi của mẹ.
Trúc vuốt má đứa con trai:
– Đây là con nuôi của mẹ.
Nói xong thì Trúc đứng thẳng người dậy rồi nói với Dũng và Sương:
– Hai mẹ nhận con nuôi, các con có đồng ý không?
Dũng và X nhìn thật kỹ vào khuôn mặt của hai đứa bé, có nét hao hao giống một người, lại nhìn vào hai bầu vú của hai mẹ. Dũng và X lờ mờ đoán được sự việc. Cả bốn người nhìn nhau, rồi họ cùng gật đầu như xác nhận một chuyện gì đó, chỉ là không nói ra miệng thôi.
X nói trước:
– Chúng con đồng ý ạ, hai em dễ thương quá các mẹ ơi.
Dũng thì băn khoăn, cậu có quyền được biết:
– Ai là anh? Ai là chị ạ?
Loan nói:
– Con của mẹ là chị.
Trúc cãi:
– Con của mẹ là anh.
Lần này thì Loan và Trúc đứng đối diện nhau, lại cãi nhau:
– Con tao là chị.
– Không, con tao là anh.
– Con tao là chị.
– Nhưng…
Nói đến đây thì Trúc ngừng lại vì Dũng và X đã đẩy xe nôi ra đến ngoài cửa rồi. Cả hai vội vàng đuổi theo.
Trên chiếc Lexus 570, Dũng cầm lái, X ngồi ghế phụ để lại Loan và Trúc ngồi sau, mỗi người ôm một đứa, cả hai vạch ti ra cho con bú. Bà vú ngồi hàng ghế sau cùng, cái ghế mà trước đây thường dành cho Tiến Đồng Xuân.
X quay lại hỏi mẹ:
– Các mẹ đặt tên cho hai em chưa?
Loan đáp:
– Chưa đứa nào có tên cả, chờ các con về đặt cho đấy.
Dũng vừa nảy ra một cái tên cho đứa em gái:
– Em gái đặt tên là Bùi Thị Thập đi ạ.
Sương biết Dũng có ý trêu mình, nên cũng nảy nhanh một cái tên:
– Em trai đặt tên là: Mai Văn Lì đi ạ.
Cả xe cười ồ lên vì tên của những đứa trẻ.
Sau trận cười thì X quay xuống nói với hai mẹ:
– Mẹ Trúc, mẹ Loan. Con có chuyện này muốn báo cho hai mẹ?
Trúc thì nhanh mồm:
– Để mẹ đoán nhé, có phải hai đứa… Hai đứa…
Trúc dùng hai ngón tay trỏ đấu vào nhau mô tả hình đôi chim bồ cầu đấu mỏ. Làm Sương thẹn thùng:
– Không phải… không phải…
Loan nói chen vào:
– Vậy là chuyện gì?
– Con tìm thấy mẹ đẻ rồi ạ.
Loan và Trúc trợn mắt ngạc nhiên nhưng ngay lập tức với tay lên trên chạm vào tay Sương:
– Con gái của mẹ, chúc mừng con nhé. Nhưng đừng bao giờ quên hai người mẹ này.
Sương lại rơm rớm nước mắt:
– Con không thế đâu mà.
Xong Sương kể lại hành trình tìm lại mẹ của mình cho hai bà mẹ nuôi nghe rồi mời cả đoàn ghé qua Hà Nội chơi, cũng là ý của Hà Băng muốn gặp để cảm ơn hai người mẹ nuôi của con gái bà.
Ghé qua nhà Sương, Hà Băng tiếp đón trọng thị, ba người đàn bà xinh đẹp gần như nhau, mới gặp đã có tình cảm và rồi họ… buôn chuyện mãi đến chiều tối mới dứt ra được.
Về Hải Phòng lần này Sương xin phép 2 mẹ cho ở lại lại Hà Nội ít bữa, lý do chính do mẹ đẻ của cô đưa ra là muốn dậy cô làm trà sen, muốn dậy con gái những truyền thống lễ giáo của người Hà Nội.
Vậy là chuyến về Hải Phòng thiếu vắng bóng của Sương thật.