Dân buôn đồ âm – Phần 191

Phần 191
Lão Thái nói “Hôm qua đạo cụ vừa tới, buổi tối đã xuất hiện rồi.” Lý mặt rỗ nói “Ngươi may mắn tìm được chúng ta kịp lúc, nếu không ngươi chết như thế nào cũng không biết.” Lão Thái dạ vâng hồi lâu rồi vội hỏi chúng tôi chuẩn bị thu thập cây đàn này thế nào. Tôi nói “Chưa có cách nào thích hợp cả, tối nay ở lại đây quan sát một chút đã! Ta muốn nhìn xem cây đàn này rốt cuộc có vấn đề gì!” Lão Thái lộ vẻ khó xử nói “Điều này… Ta có thể qua đêm ở bên ngoài không? Ta lo lắng mình chịu không được bị tiếng đàn mê hoặc, lỡ tự sát thì sao?” Tôi biết lão Thái thấy tôi và Lý mặt rỗ còn trẻ, hoài nghi khả năng của bọn tôi.
Không đợi tôi lên tiếng, Lý mặt rỗ đã mở miệng trước “Được, ngươi ra ngoài ngủ đi! Chỉ cần hai chúng ta là có thể giải quyết được. Đúng rồi, ngươi không phải còn bận đi làm sao? Ngươi đi đi, chúng ta ở lại cẩn thận nghiên cứu cây đàn này.” Lão Thái do dự có chút không hiểu nhìn chúng tôi. Có lẽ là lo lắng chúng tôi ở chỗ này giở trò trộm cắp, dù sao ở đây toàn là đạo cụ có giá trị không nhỏ. Lý mặt rỗ cũng ý thức được mình làm người khác hiểu nhầm, liền cười nói “Ta không có ý gì khác, đã là thương nhân âm vật thì sẽ có một số thủ pháp không thể cho người ngoài nhìn thấy. Nếu ngươi muốn lưu lại thì có thể lên trên lầu.”
Lão Thái cuối cùng trầm giọng nói “Ta ở trên lầu! Ta đã xin nghỉ, giờ lại trở về cũng không tiện báo cáo…” Hắn lên lầu, Lý mặt rỗ lập tức hỏi tôi có thể từ cây đàn cổ tra ra manh mối về Dạ Long Đạm hay không. Tôi cẩn thận kiểm tra phát hiện phía dưới cây đàn có bùn đất ẩm, hẳn là lấy từ trong cổ mộ ra. Đổ lấy từ trong cổ mộ ra, ít nhiều đều chịu ảnh hưởng của chủ cũ, nói không chừng có vong hồn chủ nhân sống nhờ trong đó. Cho nên tôi hoài nghi, bên trong cây đàn rất có thể có vong hồn chủ cũ, mỗi khi đêm hôm khuya khoắt sẽ ra ngoài đánh đàn.
Nếu chúng tôi có thể triệu hoán vong hồn ra ngoài, hỏi được tung tích Dạ Long Đạm, vậy tất nhiên là tốt nhất. Tôi đem ý nghĩ của mình nói cho Lý mặt rỗ nghe. Hắn có chút lo lắng “Chủ nhân cây đàn sẽ nói cho chúng ta biết tin tức liên quan tới Dạ Long Đạm sao? Nếu cây đàn này bị trộm từ trong mộ ra, vậy có phải Dạ Long Đạm cũng bị đánh cắp?” Đúng vậy, Lý mặt rỗ lo lắng rất có lý. Nhưng bây giờ tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dùng cách này thử một lần. Nghe lời khuyên của tôi, Lý mặt rỗ cuối cùng cũng đồng ý.
Chúng tôi lập tức đi chợ đen, mua vài món đồ ban đêm có thể dùng đến. Máu chó mực, vải liệm, cọc gỗ đào cùng một chút mảnh gốm vỡ. Vải liệm chúng tôi mua từ nhà tang lễ, tuy nói vải liệm càng xưa cũ càng tốt, nhưng bây giờ chúng tôi cần gấp cũng không có chỗ mua vải liệm lâu năm, chỉ có thể dùng chăn bông bọc tử thi mới chết hai ngày vì tai nạn giao thông để thay thế. Ngoài ra còn nhờ lão Thái đến nông trường gần đó lấy được hai bình Ngưu nhãn lệ (nước mắt bò). Chuẩn bị thỏa đáng tất cả xong, chúng tôi đem lên lầu hai, sau đó tìm chỗ dễ dàng nhìn thấy cây đàn rồi len lén quan sát.
Chúng tôi ăn qua loa bữa tối, liền nhàm chán xem TV. Để tránh bị tiếng đàn mê hoặc tâm trí, tôi dùng Ngưu nhãn lệ bôi lên mắt và tai. Như thế giúp cho mắt và tai không bị ảnh hưởng bởi ma quái, tránh giống như lão Thái bị đắm chìm trong tiếng đàn. Nói thật, tôi thực sự có chút lo lắng tiếng đàn sẽ khiến chúng tôi tự sát! Thời gian trôi qua rất nhanh, xem xong mấy tập phim trời đã rạng sáng. Tôi đứng dậy nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa ngó cây đàn bên ngoài. Vừa nhìn tôi lập tức trợn tròn mắt. Một con mắt khô cạn đục ngầu, kề sát cái lỗ nhìn chòng chọc chúng tôi. Tôi toàn thân run run, bà mẹ nó, đây là mắt của ai? Hắn đứng đó bao lâu rồi?
Trông thấy tôi như vậy, Lý mặt rỗ cũng ý thức được có chuyện xảy ra, vội vàng chạy tới, thông qua cái lỗ nhìn ra ngoài. Vừa nhìn thoáng qua, Lý mặt rỗ lại lập tức mở cửa, tôi như bị điện giật, toàn thân co quắp. Thằng đần này mở cửa làm gì không biết, nếu kinh động đến đối phương thì rất bất lợi cho chúng tôi! Không ngờ cửa mở ra tôi thấy lão Thái đang thần tình đờ đẫn đứng ở cửa, nhìn chúng tôi nhếch môi cười ngây ngô, nước bọt cũng chảy ra. Lý mặt rỗ vẫn không nhìn ra lão Thái có vấn đề, tức giận nói “Đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài cửa làm gì? Muốn dọa chết người ta sao?” Nhưng lão Thái cũng không để ý tới chúng tôi, chỉ ngơ ngác cười ngây ngô, đứng đó chặn cửa.
Tôi vội vàng chạy đến trước khay trà, bưng máu chó lên. Chỉ cần lão Thái có chút khác thường, tôi sẽ dùng máu chó tạt lên người hắn. Lý mặt rỗ cũng chú ý thấy lão Thái đang chặn cửa, liền vươn tay đẩy lão Thái. Tôi lập tức quát bảo Lý béo ngưng lại, đối phương làm như thế, nhất định là có nguyên nhân. Cây đàn cổ quả nhiên có chút không sạch sẽ, hiện giờ thứ đó đã bắt đầu khống chế lão Thái. Lý mặt rỗ lui lại đến bên cạnh tôi, nơm nớp lo sợ hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai? Dạ Long Đạm có phải đang trong tay ngươi?”
Lý mặt rỗ quá vội vã, vừa lên tiếng đã hỏi về Dạ Long Đạm. Lão Thái cũng không để ý tới Lý mặt rỗ, toàn thân cứng ngắc đi xuống lầu một. Tôi và Lý mặt rỗ lập tức mang theo những thứ ban ngày chuẩn bị rồi đi theo hắn. Xem ra hôm nay chuẩn bị là tốn công vô ích rồi, chúng tôi vốn muốn dùng những vật này để ép vong linh trong cây đàn ra ngoài, bây giờ thì vong linh lại chủ động hiện thân. Hơn nữa hắn tựa hồ cũng không có ý định làm hại chúng tôi, nhưng cẩn tắc vô áy náy, vạn nhất hắn có âm mưu gì, chúng tôi sẽ dùng những vật này chống cự.
Không ngờ lão Thái lại đi đến toilet, rửa tay xong đốt nến thơm, ngồi trước cây đàn, nhìn qua cây đàn rồi nhẹ nhàng thở dài. Sau đó hắn nhắm mắt lại, hai tay đặt lên cây đàn bắt đầu gảy. “Làm sao bây giờ?” Lý mặt rỗ liền vội vàng hỏi “Có cần ngăn cản hắn không?” Tôi do dự một chút, cuối cùng lắc đầu. Đối phương thái độ rất ôn hòa, cũng không có ý định làm hại chúng tôi. Hắn làm như thế, nhất định là có nguyên nhân, cho nên chi bằng xem thử hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Tôi cũng không hiểu nhạc lý nhưng vẫn có thể nghe ra được, hẳn là đối phương đang chơi một khúc nhạc cổ. Lão Thái vì làm việc chân tay lâu dài nên bàn tay có nhiều vết chai. Mà tấu nhạc trên cây đàn này thì cần mười phần cảm ứng linh mẫn, không ngờ đôi tay đầy vết chai này cũng có thể tạo ra âm thanh động lòng người như thế. Có thể thấy chủ nhân cây đàn khi còn sống hẳn là cao thủ chơi đàn! Khúc nhạc này tên là Cao sơn lưu thủy rất nổi danh thời cổ. Âm nhạc thời cổ so với âm nhạc hiện đại rất khác nhau. Khi thì lên cao, khi thì như mưa rơi nhẹ thanh nhã lạnh nhạt, ngay cả Lý mặt rỗ thô bỉ cũng bị tiếng đàn tuyệt vời hấp dẫn, nghe như si như say.
Lúc tôi đắm chìm trong đó có thể cảm thụ được tiếng đàn mỹ diệu mang tới cảm giác hưởng thụ vô cùng. Tôi tưởng tượng ra một dòng suối nhỏ chảy róc rách trong núi, một bạch phát lão giả (ông già tóc bạc) ngồi ngay ngắn trên tảng đá giữa suối, hai tay nhanh nhẹn gảy lên dây đàn, tiếng đàn cổ phác tản ra, theo dòng suối nhỏ chậm rãi chảy đi. Dòng suối nhỏ phảng phất như bị lão giả khống chế, tiếng đàn lên cao khuấy động, dòng suối nhỏ cũng tạo nên sóng gió, tuôn trào không ngừng. Tiếng đàn nhẹ nhàng ưu nhã thì dòng suối nhỏ yên tĩnh nhẹ nhàng chậm chạp chảy.
Tôm tép ở trong nước chơi đùa, hưởng thụ tiếng đàn, cuối cùng bọn chúng bị tiếng đàn chinh phục, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, lắng nghe thanh âm động lòng người… Tiếng gió, tiếng nước, chim hót hoa nở quả thực là cảnh tượng đẹp đẽ, tôi và Lý mặt rỗ hoàn toàn quên đi mục đích của mình, chỉ ngơ ngác đắm chìm trong cảnh tượng này. Bỗng nhiên, một trận thanh âm “ông ông” ồn ào vang lên, dây đàn đứt mất một sợi, cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt biến hóa, cầu nhỏ nước chảy không thấy đâu, thay vào đó là cây khô héo, quạ đen đậu đầy làm cho người ta vô cùng buồn bã.
Lão Thái kinh ngạc nhìn cây đàn, trên mặt tràn đầy ủy khuất, nước mắt chảy xuống như mưa. Hắn quay đầu nhìn chúng tôi “Không có tri âm, ta cần cây đàn này làm gì?” Nói xong, lão Thái giơ cây đàn lên, đột nhiên đập xuống. Cây đàn gãy thành hai đoạn. Trong nháy mắt cây đàn bị gãy, lão Thái rít lên một tiếng, thân thể nhoáng một cái ngã trên mặt đất.

To top
Đóng QC