Dân buôn đồ âm – Phần 227

Phần 227
“Nghe ta, nhanh ngồi xuống.” Lão Thử tiền bối lập tức ấn tôi ngồi lên cái thùng. Vốn cái thủng sắp bị lật lên lại bị tôi ngồi đè xuống. “Mau đi giúp Bạch Mi thiền sư!” Tôi không để ý tới hạt châu ghê tởm thế nào, vội vàng thúc giục Lão Thử tiền bối. Lão không chút do dự xông tới, nhưng đi được hai bước lão chợt dừng lại, quay về chỗ tôi. Tôi không hiểu nhìn lão “Sao vậy? Không thấy Bạch Mi thiền sư sắp không trụ được sao?” Lão Thử tiền bối thở dài “Xem ra ta quá lo lắng rồi, ta đã nói mà, Bạch Mi thiền sư sao lại ngay cả một tà linh nhỏ nhoi cũng không giải quyết được…” – “Là ý gì?” – “Vạn phật đồ ma trận a.” Lão Thử tiền bối cười nói “Đợi thêm vài phút, kẻ đó sắp trúng chiêu rồi.”
Tôi đang buồn bực, lại chợt thấy Lý mặt rỗ giẫm vào một cái hố to, hắn không nhúc nhích được, giống như toàn thân đều bị cố định. Đây là sao? Tôi nảy lên trăm ý nghĩ mà vẫn không giải thích được. Bạch Mi thiền sư mỉm cười, nhanh chóng cởi bỏ áo cà sa, khoác lên mình Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ lập tức thống khổ giằng co, muốn cởi áo cà sa ra. Nhưng đã không kịp nữa, Bạch Mi thiền sư buộc phật châu lên cổ Lý mặt rỗ, dùng sức kéo một cái, thân thể hắn bay lên, theo Bạch Mi thiền sư lùi sang một bên. Sau khi Lý mặt rỗ bị lôi sang một bên, tôi rõ ràng trông thấy một thân ảnh vẫn lưu lại trong hố!
Đó là một phu nhân Hoàng tộc mặc áo bào, dù thấy không rõ dung mạo, nhưng trên người nàng mang theo khí chất cường hãn, trên trán toát ra khí thế bức người, chấn động nhân tâm! Làm cho tôi sợ hãi, lo lắng bất an. Bạch Mi thiền sư lập tức vác Lý mặt rỗ lên vai, vội vàng đi ra ngoài năm mét, lấy trong túi ra một tập hình nhân ném vào trong đại trận. “Phật pháp vô lượng, mượn dùng năm trăm La Hán!” Vừa dứt lời, mười mấy hình nhân lại giống như đang sống, theo vòi rồng cổ quái trong Vạn phật đồ ma trận nhanh chóng vây quanh phu nhân Hoàng tộc nọ xoay tròn.
Nàng hoảng hồn, phẫn nộ thét lên “Các ngươi chết đi, đi tìm tiên hoàng cho ta…” Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không có cách nào nhảy ra khỏi cái hố. Cuối cùng hình nhân đã vây kín tầng tầng lớp lớp, vòi rồng xoay tròn như lưỡi dao, mạnh mẽ diệt sát nàng ta. Âm linh chỉ lát sau đã trở nên trong suốt, cuối cùng hóa thành một làn sương mù. Trước khi hồn phi phách tán, nàng vẫn hô to “Các ngươi chết đi, đi tìm tiên hoàng cho ta…” Nữ quỷ này tựa hồ đối với ‘tiên hoàng’ có chấp niệm đến kỳ lạ.
Trong lòng tôi không khỏi buồn bực, ‘tiên hoàng’ rốt cuộc là ai? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Bạch Mi thiền sư chậm rãi ngã quỵ trên mặt đất, vẫn nhìn về phía đại trận, giọng ngài vô hạn từ bi đọc kinh văn “Chấp niệm hại người a! Ta vốn không muốn hạ sát thủ, là ngươi bức ta… A di đà phật!” Tôi thấy thiền sư sắc mặt tái nhợt, hữu khí vô lực sắp chống đỡ không nổi, vội vàng chạy tới cõng Bạch Mi thiền sư lên.
Trước khi đi tôi quay đầu lại nhìn man nữ, man nữ vẫn đang ở trong thùng gỗ đau khổ giãy giụa, nhưng đã không còn kịch liệt như trước. Lão Thử tiền bối nhìn tôi cười hắc hắc “Man nữ này, ta thu, bộ dáng cũng không tệ nha, ta phải dạy dỗ lại thật tốt sau này mới có thể làm hầu gái cho ta.” Tôi nhịn không được cười lên, trong lòng mắng lão sao lại biến thái như vậy? Tôi không nghĩ nhiều, vội khiêng Bạch Mi thiền sư lên xe, một đường chạy vội đến bệnh viện. Trong lòng tôi lo lắng Bạch Mi thiền sư tuổi đã cao, lại chịu giày vò như thế, thậm chí còn tiêu phí ba giọt tinh huyết, e rằng nguyên khí đại thương a? Tôi trong lòng tràn đầy áy náy, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Cũng may, kết quả kiểm tra chỉ là thân thể mỏi mệt quá độ, nên bị hư nhược mà thôi, bồi bổ thân thể cho tốt sẽ không có vấn đề gì. Tôi nhẹ nhàng thở ra, mỗi bữa đều cho Bạch Mi thiền sư ăn đồ đại bổ. Bạch Mi thiền sư khôi phục nhanh chóng làm cho bác sĩ phải giật mình. Sau khi thiền sư xuất viện liền hỏi tôi Dạ Long Đạm đang ở đâu. Tôi lấy Dạ Long Đạm trong ngăn kéo đưa cho Bạch Mi thiền sư.
Dạ Long Đạm đã nứt ra một vết, máu mà Bạch Mi thiền sư phun ra lại bị Dạ Long Đạm hấp thu, giờ này Dạ Long Đạm trong trắng có đỏ, nhìn rất quỷ dị. Bạch Mi thiền sư không nói hai lời, thiết chưởng vỗ xuống, chém Dạ Long Đạm ra làm hai. Bên trong Dạ Long Đạm, tôi kinh hãi phát hiện ra một chiếc nhẫn. Mặc dù bị bao bọc trong Dạ Long Đạm đã mấy ngàn năm, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài đẹp như nước biển, sáng long lanh, mặt ngoài tạo hình tinh mỹ, đường cong nhu hòa, cầm trong tay rất nặng. Thật khó tưởng tượng, cổ nhân có thể đem chiếc nhẫn giấu vào trong đó mà không làm tổn hại nó.
Bạch Mi thiền sư cười nói “Có biết điển cố của Dạ Long Đạm này không?” Tôi lắc đầu, tôi so với người khác càng muốn biết điển cố của Dạ Long Đạm hơn, bên trong vì sao lại phong ấn một nữ nhân bá khí như thế? Bạch Mi thiền sư nói “Nghe nói qua liệt nữ đoạn uyển (liệt nữ chặt tay) chưa?” Tôi ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra chuyện xưa gì liên quan tới ‘liệt nữ đoạn uyển’, nhưng tôi có thể đoán ra câu chữ thành ngữ này có hàm nghĩa, đại loại là trinh liệt nữ nhân chặt tay? Nhưng điều này liên quan gì tới Dạ Long Đạm?
Tôi nghĩ không ra, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Mi thiền sư. Thiền sư thở dài nói “Rồng, trong lịch sử thật sự có tồn tại, điểm ấy không cần ta nhiều lời.” Không sai, thân là người trong giới âm vật, thế giới mà tôi nhận thức so với thế giới của người bình thường không giống nhau. Trong thế giới của tôi có thiên lý tuần hoàn, có luân hồi nhân quả, có quỷ có thần, rồng loại vật này tôi tự nhiên cũng tin là có.
Năm 1934 tại Doanh Khẩu trấn, từng phát sinh sự kiện trứ danh ‘Trụy long sự kiện’, vô số thôn dân đã nhìn thấy một con hắc long bị mắc cạn bên bờ sông. Còn có một việc có thể chứng minh, chính là lão tổ tông của chúng ta định ra mười hai linh thú cầm tinh, vì sao mười hai linh thú duy chỉ có rồng là không tồn tại? Điều này có chút không khoa học, cho nên ở thời đại viễn cổ, hẳn là có rồng tồn tại?
P. S: Vụ Trụy Long (Rồng rơi xuống) năm 1934 lại Doanh Khẩu, Liêu Ninh là tin đã có từ lâu nhưng không đc kiểm chứng, tương tự vụ năm 1955 thần linh nổi sóng hồ Tây đoạt mạng 4 nghệ sĩ người Tàu sang VN biểu diễn, 4 người này theo tin đồn là mật thám sang định triệt long mạch nên bị vật chết.

To top
Đóng QC