Phần 6
– Bây giờ là đài tiếng nói Việt Nam, phát thanh thủ đô Hà Nội trên tần số 106 Mghz… bây giờ là 6 h theo giờ địa phương.
“Bíp bíp bíp…”
Tôi giật mình tỉnh giấc, thì ra là mơ… mơ cái gì mà sướng vậy trời, mà sao mới mơ có chút xíu vậy trời… ông trời ơi sao thiệt bất công, sao không cho con mơ thêm xíu nữa. Bỗng tôi có cảm giác quần đùi tôi ướt ướt nhơn nhớt.
Cái gì thế này trời, chẳng lẽ tối hôm qua trời mưa hay là chẳng lẽ tôi đái dầm… mà sao cái mùi nghe quen quen…
Chết cha… tôi bị xuất tinh… tự nhiên sao xuất tinh ta… hay mình bị ảnh hưởng truyện sex hả ta… với mọi câu hỏi bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi vì chưa bao giờ tôi bị như thế làm tôi lúng túng… bỗng chốc mẹ tôi gọi.
– Ti mày dậy chưa, gần 6h15 rồi đó, lẹ chớ trễ học bây giờ.
– Dạ con đang thay đồ.
Tôi lúng túng trả lời.
Chết cmnr, giờ sao đây… thế là tôi nghỉ ra một cách: Thay cái quần đùi dính đầy nước của tôi nhét vào lại tủ đồ sạch…
Cứ thế tôi ung dung tới trường. Hôm nay tự dưng tôi thấy Xuân đẹp đến lạ thường. Xuân mặc áo dài cách điệu hơi mỏng mà còn mặc áo ngực hồng, tóc cột cao để lộ cái cổ trắng muốt của Xuân, thật là suốt cái tiết một cứ làm tôi chẳng suy nghĩ được gì, cứ thỉnh thoảng len lén dòm vào cặp ngực của Xuân rồi lại suy nghĩ về giấc mơ hồi hôm, tôi thầm nghĩ trong đầu chắc tối nay đi ngủ sớm, chắc lại mơ tiếp giấc mơ hôm qua…
Tiết thứ 2 nhỏ Xuân quay lại chìa cái vòng tay tôi tặng… nhỏ cười lộ hàm răng trắng tinh đều như bắp:
– Tính ra ông cũng có mắt thẩm mỹ ha, cũng biết tui thích màu hồng ha, mua cái vòng mà có viền màu hồng nữa chứ.
“Thôi đi mẹ, nhìn mẹ từ trên xuống dưới hồng nguyên cây, có thằng nào mù mới không biết bà thích màu hồng”.
Tôi nghĩ trong đầu thế thôi, chứ ngoài miệng thì:
– Àh uh… tất nhiên, tui mà… hihi.
Tiết thứ 2 cứ thế trôi qua với 2 cuốn truyện và nhìn ngắm cửa sổ, thỉnh thoảng len lén nhìn Xuân, bỗng phút chốc tôi nhớ tiết thứ 3 là tiết của mụ cô hắc ám… thật là…
Đầu óc Khổng Minh của tôi bỗng nghĩ ra một kế… vén 2 tóc mai qua bên tai, còn tóc mái thì ráng dùng tay vuốt sang một bên. Nhỏ Xuân ngơ ngác quay sang hỏi:
– Tự dưng điệu zậy ông, ngồi vuốt tóc hoài.
– Tí nữa, tiết sau là tiết bà chủ nhiệm… hôm bữa bả kêu tui cắt tóc ngắn nhớ không, mà tui không thích tóc ngắn nên tui đã cắt đâu.
– Ờ ha… hèn gì… hên xui đi ông.
Nhỏ vừa cười vừa nói, bỗng tự dưng tôi muốn tát yêu vào mặt nhỏ Xuân quá, ước gì tôi mạnh dạn nói được “anh yêu em” hay “Minh thích Xuân”… nhưng chắc là tôi không dám nói đâu. Tôi có bao giờ thích ai bao giờ đâu, tự dưng cứ nghĩ về chuyện ấy làm tôi thấy ngượng nghịu.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình trường bán công tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Gớm… 2 ông bà tình cảm quá ha, ngồi học cứ tâm sự suốt ha.
Con mỏ nhọn quay qua phát biểu, má nhiều chuyện dễ sợ, nhưng tôi cũng thấy thích thích khi nghe con mỏ nhọn nói về 2 đứa tụi tôi.
– Cả lớp đứng dậy.
Tiếng nhỏ Xuân nói làm cắt dòng suy nghỉ của tôi… rồi xong… nhìn mặt cô chủ nhiệm sao hôm nay hắc ám thế không biết chắc tối qua không được cái gì thọc vào lồn đây mà.
– Các em ngồi.
Vừa nói vừa đảo mắt cú vọ của mụ nhìn xung quanh lớp, cứ mỗi lần mụ nhìn về phía tôi lại làm tôi có cảm giác lành lạnh sống lưng, cứ như cảm giác đi coi người ta cầu cơ ở Cầu xóm bống.
Cứ như thế được 35 40 phút, sắp hết tiết của mụ là tới giờ ra chơi… haizz… cố lên sắp thoát rồi… 5 phút nữa thôi… mụ quên cái vụ tóc của mình rồi hehe sung sướng quá.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình trường bán công tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Bài học tới đây là kết thúc, sẵn tiện tôi cũng muốn nói vài điều với các em. Đầu tiên là ban cán sự lớp hiện tại làm rất tốt… cô mong muốn các em tiếp tục phát huy.
Chính xác, cứ thế phát huy lẹ đi, đánh trống ra chơi đi… tôi thầm nguyền rủa lão cai trường.
– Mà hình như lớp ta cũng có vài phần tử cá biệt nhỉ?
Vừa nói mụ vừa nhìn tôi… chết cha… con mẹ này nhớ dai quá… giờ sao… haizz… thật là khốn khổ như Đường Tăng đi thỉnh kinh mà Gặp Bạch cốt tinh 3 lần vậy… thật là…
– Anh Minh! Ngày mai tôi quay lại lớp với tư cách là giáo viên nề nếp của trường để kiểm tra tác phong anh, còn tóc dài nữa thì tôi tự tay cắt cho anh nhá… Mụ vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi…
– Dạ…
Tùng tùng tùng… vừa dứt lời tôi, tiếng trống trường vang lên.
Tổ cha thằng đánh trống… đánh sớm 5 phút có chết ông không… ông đánh đúng giờ làm tui phiêu diêu miền cực nhọc rồi… haizz… khốn nạn… thật là khốn nạn… tức tối, tôi lò mò xuống căn tin mua bánh tiêu với sữa đậu nành ăn lót dạ, tung tăng lên lớp thì bỗng dưng tôi thấy Xuân đứng nói chuyện với 2 thằng nữa, chắc là bạn học của Xuân, học 12 hay sao ấy, nghe Xuân cứ dạ dạ là tôi phát ghét, nhưng hình như ba người đang nói về tôi hay sao ấy cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tôi.
– Thấy tui đẹp trai nhìn quài ba… Tôi thầm nghĩ trong đầu.
Cuộc nói chuyện chớp nhoáng của Xuân kết thúc cũng là lúc Xuân quay lại bàn cuối ngồi sát bên tôi, Xuân nhẹ nhàng nói bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
– Hay ông trốn 2 tiết cuối y… hay xin nghỉ cũng được.
Xuân nói với tôi bằng cái giọng vừa như van lơn pha lẫn sự lo lắng thấy rõ.
– Gì vậy, bà tự dưng kêu tui trốn học, tui ít ra không siêng học lắm nhưng tui ghét trò trốn học ah nha… có gì không… Tôi hỏi lại vì tò mò.
– À… ông nhớ cái thằng tối hôm qua tui nói ông không, cái thằng tên Tuấn á.
– Nhớ chứ…
– Ừ… thằng đó học 12 cũng trường này nè, tui nghe mấy thằng anh tui học cùng khóa với nó nói hình như nó xin về sớm, nó đợi Minh trước cổng trường đó, nên chắc là ông về sớm chứ không coi chừng bị nó đánh… Xuân nói với vẻ mặt lo lắng.
Tự dưng lại bị Xuân lo lắng làm lòng tự trọng của tôi cảm giác bị xúc phạm kinh khủng, cùng lắm thì đánh nhau chứ đàn ông mà chạy thì hèn lắm.
Nói là thế chứ tôi biết thế nào thằng Tuấn chó… biệt danh của thằng kia sau này tôi tìm hiểu mới biết, thế nào cũng kêu đồng bọn lên. Ừ thì tôi cũng có võ, nhưng 1 chọi 1 thì được chứ tôi có phải Chung Tử Đơn đâu mà 1 chọi 20, thôi thì xuống gọi mấy ông anh cùng xóm lên cho chắc ăn, hehe nghĩ là làm, tôi chạy ra mượn điện thoại ông chủ tiệm net trước trường:
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình trường bán công tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Anh Hưng hả, em Minh nè.
Với tôi ông anh này, mặc dù chỉ là người cùng xóm nhưng anh em chơi với nhau từ nhỏ, cùng đi học võ, huống hồ ông thuộc diện có máu mặt ở cái đất Nha Trang này, nhờ ổng vào lúc này là quá hợp lý.
– Gì mày, mới 10 rưỡi đã gọi làm gì mày. ĐM tối qua mới đi gom hàng về, mệt chết mẹ luôn, có việc gì không nói thẳng ra đi.
– Dạ, em sắp bị mấy thằng 12 úp ở cổng trường, anh qua giúp em với.
– Được, tí anh qua.
Đỡ lo hơn một chút, cảm ơn ông chủ tiệm nét rồi đi lên lớp…
Quay trở lại lớp học, ngồi sát bên Xuân, tự dưng tôi lại có cảm giác được người khác lo lắng, sao mà thấy yêu đời đến lạ, trái ngược với cảm xúc của tôi là biểu hiện lo lắng của Xuân làm tôi cảm thấy tội tội.
– Sao ông luôn về luôn đi, ở đây lỡ tí bị nó đánh sao.
– Ban đầu tui cũng định về, mà tui sợ thằng đó nó không thấy tui, nó lại chặn bà rồi làm gì bậy bạ nữa, mà cùng lắm thì ăn đòn chứ có gì đâu mà sợ.
Tự dưng tôi văn vẻ thế, tôi bắt gặp thoáng qua cái cảm xúc vui vui trong mắt Xuân.
– Thôi zậy tí nữa có gì tui đi cùng ông chắc, có tui tôi cũng hok dám làm gì quá đâu.
– Chi bà… nói chớ hồi nãy tui gọi ông anh tui rồi, tí nữa ổng với mấy ông bạn ổng qua trường ngồi uống nước đợi tui về chung mà… lo gì.
– Thiệt hả.
Xuân mở tròn to đôi mắt trong veo hỏi lại tôi như để khẳng định sự chính xác của thông tin mà mình vừa nghe…
– Ừ.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình trường bán công tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“Tùng… tùng… tùng…”
Tiếng trống báo hiệu 5 tiết học kết thúc, mặc dù biết là sẽ đối mặt với kẻ thù, mặc dù biết mình không cô độc, mặc dù… nhưng tôi vẫn có cái cảm giác e ngại, tôi cứ suy nghĩ bậy bạ rồi lại tháo ổ khóa xe đạp ra, một tay cầm khóa dây thủ sẵn, chỉ cần thằng nào xông vào là anh phang là vêu mồm.
Tôi và Xuân cứ thế dắt xe ra khỏi cái cổng trường… tự dưng hôm nay cái khoảng cách tới cổng trường như ngắn lại thì phải…