Phần 10
Vừa thay đồ xong thì tôi chạy ra ngồi trước điện thoại đợi nhỏ gọi đt 15 20 phút vẫn chưa thấy nhỏ gọi lại tôi bắt đầu lo lắng 11h đêm gần 12h mà thân con gái chạy ngoài đường làm tôi thấy lo thật sự.
45 phút sau tiếng chuông đt làm tôi giật mình tôi vội vàng bắt đt không để tôi phải đợi lâu.
“Ông xã hả… hồi nãy bx về tới nhà rồi đi tắm liền quên gọi cho ông xã đừng giận bà xã nha” nhỏ nũng nịu nói qua đt.
“Làm người ta lo gần chết luôn” tôi cằn nhằn nhưng trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm như cất đi gánh nặng trong lòng.
“Thôi ngủ đi mai đi học nữa chị 2… thức khuya rồi lại nổi mụn xấu gái là tui đi cưa nhỏ khác ah” tôi trêu nhỏ hehe không cần đoán tôi cũng biết cái mặt nhỏ lúc này xị ra cái bị.
“Ông dám không… được lắm mai lên lớp biết tay tui” nhỏ nói như một câu đe dọa làm tôi sợ haha.
“Giỡn ah chứ iu bx nhất trên đời -” tôi vội chống chế.
“Không biết mai lên biết tay tui… ngủ ngon ha” nhỏ nói xong cúp máy.
Tôi thì vào giường chuẩn bị ngủ… nhưng sao nằm hoài không được cứ cảm giác tức tức làm tôi phải đứng dậy không biết làm gì tôi nhớ lại bỗng chốc tôi đưa tay vuốt ve thằng bé của tôi vừa vuốt ve vừa nghỉ lại đôi gò bồng đảo của nhỏ làm tôi vuốt được khoảng 1 phút là ọc sữa haizz thật là… nứng lên rồi mà không giải tỏa được thì đúng là bực bội xả ra xong cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ mang tôi cảm giác lâng lâng tôi leo lên giường đánh một giấc ngon lành.
Te te te te… sau tiếng kèn của trại lính cách không xa nhà tôi làm tôi tỉnh giấc mẹ tôi cái còi khốn nạn sáng nào cũng 5h45 thổi… bữa nào ông ra chọi cho bể cái kèn… nghỉ như thế nhưng tôi cũng ra đằng trước lầu 2 hít xà đơn vài cái cho tỉnh giấc.
Thay đồ đi xuống nhà lúi húi chuẩn bị dắt xe ra đi học thì ông già tôi trong phòng bước ra.
“Chắc mày học ở đó được tuần nữa rồi nghỉ ah… hôm qua ông đại nói với tao cái vụ phúc khảo ổng lo xong rồi đó chắc chắn thế nào cũng được nên học thêm tuần sau nữa rồi người ta công bố điểm phúc khảo thì chuyển qua lý tự trọng”.
“Hả” tôi ngơ ngác… mới sáng dậy tôi đã đón cái tin gì vừa vui mà vừa khốn nạn… mà với tôi có vui mẹ gì.
Học ở đâu mà cũng được phải chi trước đó tôi đừng yêu Xuân thì có phải khổ không giờ tự dưng học cũng được 1 tuần rồi thật là.
Tôi dạ một tiếng ỉu xìu như cái bánh bao chiều tôi đạp xe tới trường mà lòng dạ rối bời… mấy hôm nay nhiều chuyện quá làm tôi quên tới cái vụ ông già tôi nhờ phúc khảo.
Bây giờ sao đây… vái trời cho người ta không phúc khảo được… trời có ai ngược đời… vái trời vái đất ngược như tôi không ta chắc là không.
Dắt xe vào nhà xe mà lòng tôi trống trơn tự dưng tôi thấy lo ngại tới tuần nữa tự dưng lại phải chia lìa uh.
Thế là bắt đầu cuộc đời tôi trong tiết học không được ngắm bà xã dễ thương của tôi nữa ư.
Tôi bước vào lớp đặt cái cặp xuống với cái vẻ chán chường bất cần của tôi… tôi cũng không quan tâm tới ánh mắt nhìn của mấy thằng tôi bắt gặp ở nhà xe có lẽ tụi tôi mới nghe chuyện tôi đánh tuấn chó.
“Mới sáng ra mà mặt ông thảm dữ cha! Rớt tiền hả” nhỏ Liên liến thoắng… còn nhỏ thì nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Sao zậy tự dưng tối hôm qua còn vui vẻ mà ông xã” nhỏ tự dưng xưng hô như chỉ có 2 đứa tôi trong cái không gian đó.
“Tối nay em rảnh không qua nhà anh đi rồi đi vòng vòng anh kể cho nghe” tôi trả lời nhỏ với vẻ mặt chán chường tột bậc.
“Uh tối em qua”.
Vừa dứt lời thì mụ cô khốn nạn liếc vào dòm ngó tôi xem thử tôi đã cắt tóc chưa thật là đang chán mà gặp mặt mẻ chắc đi tự tử luôn quá.
Cũng hên đi cắt tóc gọn gàng rồi nên bả không có lý do gì nói tôi nữa… trong suốt buổi học tôi cũng chẳng thèm đọc truyện chỉ lơ đãng nhìn ra cửa sổ thỉnh thoảng tôi quay sang nhìn bà xã tôi thì tôi bắt gặp ánh mắt lo âu của bà xã tôi dành cho tôi.
Từ nay anh không được ngồi cạnh em hàng ngày nữa… ai có thể làm trái tim anh vui lên khi bắt gặp ánh mắt đó nụ cười đó… làm sao anh có thể…
Những câu hỏi cứ xoáy vào lòng tôi làm tôi bối rối phân vân buồn bực.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: htpss://gaigoi.city
Tôi lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ bỗng tôi tôi phát hiện trên cây cổ thụ trước trường tôi (không biết là cây gì nhưng tôi già và lớn lắm rồi) hình như có một con sóc thì phải tự nhỏ tới giờ tôi đã bao giờ thấy con sóc ngoài đời đâu tôi chăm chú nhìn theo bỗng.
“Minh đọc tiếp phần tiếp theo cho tôi”… giọng nói của bà giáo làm tôi giật mình… chết mẹ đọc cái gì trời nãy giờ có nghe bả giảng đâu đã vậy tôi có bao giờ mang sách giáo khoa đi học đâu trời… thật là ông trời thường ghét người tài… Mặc dù mẹ tôi lúc nào cũng sắm sách vở cho tôi đầy đủ thậm chí còn mang tới chỗ bao bọc lại cẩn thận nữa nhưng tôi chẳng bao giờ cầm sách đi học vì tôi cho là nặng cặp… Để mang theo mấy cuốn truyện sướng hơn…
Như đọc được suy nghỉ của tôi nhỏ vội vàng đẩy cuốn sách qua cho tôi chỉ tay vào cái phần mà tôi cần đọc tôi vội vàng đứng dậy đọc.
Tôi đứng đọc mà cảm giác cứ như cả lớp đang nhìn chế giễu tôi làm tôi thỉnh thoảng cứ nuốt nước bọt thật là khổ thân thằng bé.
Phù phù cuối cùng cái đoạn đọc bài của tôi cũng kết thúc tôi thầm nguyền rủa con mẹ cô khốn nạn kêu ai không kêu đi kêu tôi.
Vừa ngồi xuống nhỏ lại quay sang nhìn tôi mỉm cười sao lúc này tôi cảm giác sao nhỏ đáng iu thế tôi len lén không ai để ý liền lấy tay xoa cái bụng phẳng lì của vợ nó.
Hành động nhanh gọn le của tôi không thoát được cặp mắt nhiều chuyện của cái Liên thật là nhiều chuyện mà.
Thùng thùng… giờ ra chơi cũng kết thúc… tôi cũng buồn bước xuống căn tin để mua nước như thường lệ… haizz tôi và nhỏ ngồi lại 2 đứa chỉ im lặng nhìn nhau tay trong tay… đối với tôi và nhỏ chỉ như thế là đủ rồi chỉ như thế cũng là hạnh phúc rồi.
Cứ ngồi như vậy tôi thấy sao mà chán chường quá tôi rủ nhỏ đi xuống căn tin với tôi.
“Đi xuống căn tin với ông xã nha”… tôi hỏi nhỏ khe khẽ.
“Uh đợi em xíu” nhỏ với tay lấy cái ví màu hồng có in hình mèo kitty… đúng là hồng cô nương mà.
Tôi và em tay nắm tay cứ như thế đi qua bao nhiêu cặp mắt dòm ngó rồi xì xào đại loại là thằng đó cũng ghê gớm lắm nào là dân giang hồ vân vân. Haizz đúng là cái trường tồi tệ thì học sinh cũng tồi tệ mà tôi thầm nghỉ muốn nói với mấy thằng cứ lườm lườm tôi “nhìn cái loz… chưa thấy bồ bịch nắm tay nhau hả mày”.
“Em uống gì” tôi hỏi nhỏ.
“Lấy em chai đậu nành đi” nhỏ trả lời nhẹ nhàng làm cho tôi tự dưng thấy sao sao ấy… còn mấy ngày nữa thì tôi sẽ thôi không được ngắm bx tôi nữa rồi ư.
“Cô lấy giùm con 2 chai đậu nành nha” tôi nói với chị bán hàng.
Hai đứa vừa ngồi uống vừa ngồi sát lại với nhau như chưa bao giờ được gần nhau làm cho mọi đứa con trai khác phải ghen tị với tôi vì tính ra chắc nhỏ cũng thuộc diện xinh nhất nhì khối 10 chứ ít đâu… còn trong mắt tôi thì nhỏ chắc xinh nhất trường ah mà không chắc là xinh nhất nha trang này luôn có khi.
Bỗng tôi bắt gặp gương mặt mà tôi không muốn gặp lúc này bao giờ tuấn chó… tội nghiệp bị tôi đánh mà bây giờ không còn mặt mũi mà ngông nghênh như cái ngày đầu tiên tôi gặp.
Uh giang hồ là thế… mạnh được yếu thua… tôi chỉ sợ một điều một khi tôi chuyển trường thì thằng đó lại theo nhỏ lại quấy rầy nhỏ tôi lo lắm tôi nghỉ đủ thứ cả làm tôi uống đậu nành mà cứ đắng mãi ở miệng cứ như tôi uống thuốc nghẹt mũi hay cái gì đó.
“Sao sáng giờ mặt anh như đưa đám zay có chuyện gì hả kể em nghe đi” nhỏ hỏi tôi với vẻ mặt van nài tôi.
“Ah uh… thì chắc là học hết tuần sau anh không học ở đây nữa anh phải chuyển trường ah” tôi nói với giọng rầu rĩ.
“Hả… thiệt không vậy… mà anh chuyển đi đâu?” Nhỏ hỏi tôi ngay tắp lự làm tôi cũng bối rối.
“Ah thì ông già anh quen với ông giám đốc sở giáo dục ổng lo cho anh màn phúc khảo nên chắc là khi công bố điểm phúc khảo thì anh chuyển qua lý tự trọng ah” tôi ngập ngừng vừa nói vừa dò xét tâm trạng của nhỏ.
“Uh zay cũng được chứ ở đây có khi thằng tuấn tôi đâm lén anh nữa thằng đó chơi dơ lắm nên em cũng sợ” nhỏ nói với tôi làm cho tôi nghĩ ngợi sao nhỏ lúc nào cũng lo lắng cho tôi hết vậy mà tới sau này trải qua nhiều cuộc tình nữa tôi mới biết một khi con gái đã yêu thì việc đầu tiên đều nghỉ về người yêu trước rồi sau đấy mới tới bản thân mình.
“Mà thôi lên lớp đi sắp vào học lại rồi” nhỏ nói… chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng biết nhỏ cũng buồn lắm nhưng giả vờ nói cứng cho tôi yên lòng làm cho tôi cảm thấy yêu nhỏ hơn bao giờ hết.
Tôi và nhỏ cứ thế nắm tay… nhỏ đan xiết những ngón tay của nhỏ vào tay tôi làm cho tôi vừa hạnh phúc vừa buồn bực.
“Zay sau này ông xã đi rồi thằng tuấn tôi làm phiền em thì sao” tôi lại hỏi nhỏ một câu hỏi làm nhỏ cũng lúng túng không biết trả lời sao.
“Mà thôi chuyện đó chắc không xảy ra… chỉ cần tôi lại gần em nữa bước là tôi chết mẹ tôi với anh” tôi vừa nói vừa nghiến giọng làm cho nhỏ cảm thấy yên tâm hơn.
Cuối ngày cũng hết tiết thứ 5 nhỏ và tôi dắt xe ra rồi cùng nhau đạp xe về… “bà xã hả chừng nào ông xã chuyển qua học lý tự trọng thì trưa bà xã đạp xe qua trường đợi ông xã rồi 2 tụi mình về chung nha” tôi nói với nhỏ.
“Tất nhiên chứ không để anh léng phéng đưa con nào về nhà thì sao” nhỏ nói làm tôi cũng phì cười.
“Ah chiều nay anh đi tập võ ah đừng có gọi dt ah không có ai ở nhà đâu ah” tôi dặn dò nhỏ.
“Ah mà sdt nhà em đâu đưa đây… toàn là em gọi không ah… anh hok có số dt của em”.
“8Xxxxx… ráng mà nhớ ah quên xin lại không đưa cho đâu” nhỏ tôi với vẻ mặt tỉnh bơ làm tôi phải đưa 2 tay nhéo lên má của nhỏ… 2 má nhỏ phúng phính mà mềm mại như của em bé làm tôi cảm thấy thích thích cái cảm giác béo má nó.
“Đừng có nhéo má người ta… mắc công biếng ăn nữa” nhỏ phụng phịu nói làm tôi bật cười.
“Hả có vụ đó nữa hả trời” tôi cười vì cái sự nhí nhảnh của vợ nó.
“Cô Xuân ông bà chủ đang đợi cô trong nhà đó” tiếng vú nuôi của Xuân làm tôi và nhỏ phải tạm dừng cuộc hội thoại.
“Chung nao học võ xong gọi dt cho em nheng” nhỏ nói với tôi câu cuối rồi vào nhà.
Nhìn vào nhả nhỏ tự dưng tôi cũng cảm thấy ghen tị ước gì nhà tôi cũng có bà giúp việc thì đỡ lo rồi mỗi lần mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa lại không mắng nhiếc ba tôi với tôi… với tôi nghỉ tự dưng có người gọi mình là Cậu Minh thì chắc cũng oai phết nhỉ.
Đúng là con nít… tôi tự suy nghỉ rồi lại tự cười một mình… tự dưng cảm giác buồn bực chán chường của tôi trôi đi lúc nào không hay đúng là có người yêu có khác hèn gì thằng cha nào từ già tới trẻ từ đẹp trai tới xấu quắc cũng ráng đâm đầu theo cái chữ gọi là tình.
Tôi dắt xe vào nhà thì nhà trống trơn giờ này mà sao chưa có ai ở nhà là sao ta… tôi bắt máy lên gọi cho ông già… “có gì không mày” ông già tôi hỏi làm tôi cụt hứng.
“Thì con về nhà mà thấy ai đâu nên gọi cho ba chứ sao” tôi nói.
“Ah quên nói mày trưa này tao đi công chuyện tít trong cam ranh lận tối mới về nên có gì mày với má ăn đi… ủa mà má mày cũng chưa về hả” ông già tôi hỏi lại.
“Chưa đã về đâu… thôi để con gọi cho má thử”.
Nói xong tôi cúp máy gọi cho má tôi thử giờ này mà bả chưa về tới nhà chắc trưa nay đi ăn cơm tiệm chắc luôn đây.
“Má hả… con nè” tôi oanh oanh trong đt.
“Ah mày coi chạy ra kiếm cái gì ăn đi tao trưa nay tiệm đông khách quá chắc ở lại tới tối mới về được”.
Thật là tự dưng lại ăn một mình ah tôi lấy đt gọi ra cho bx tôi.
“Alo dạ ai bên đầu dây ah” tiếng người phụ nữ trả lời qua điện thoại làm tôi suy đoán một là vú nuôi của nhỏ hai là mẹ nhỏ.
Thế nên tôi cứ lễ phép cho chắc ăn: “Dạ cô cho con hỏi có phải nhà của Xuân không ah”.
“Uh… thế cậu muốn gặp cô xuân ah… thế đợi tôi tí xíu đi gọi cô Xuân đã… mà không biết nữa hồi nãy cổ nói bị đau bụng gì ấy nên không ăn trưa chắc là cổ đi nghĩ rồi… hay cậu có chuyện gì không nhắn tôi tôi nói lại cho chứ không quấy rầy cổ ông bà chủ lại la tôi”.
Trời ơi sao rắc rối vậy trời tôi nhớ ra tối hôm qua em có nói với tôi nhỏ mới có kinh chắc lại đau bụng kinh đây mà haizz thật là.
“Zay cô nhắn giùm con có Minh học cùng lớp gọi chừng nào Xuân khỏe lại thì gọi lại cho con cũng được” tôi nói ỉu xìu nói xong tôi cúp điện thoại vừa mới được 2 phút thì chuông đt nhà tôi reo.
“Em hả sao không nghỉ đi gọi lại chi zaay” tôi nhanh nhảu đoảng cứ tưởng là nhỏ gọi.
“Em cái bà nội mày… tao nè đạt ne… tí nữa rảnh không mấy thằng bạn rủ đi đánh empires với bắn CS… xong đi đá banh luôn”.
“Ok… mấy giờ 1h hả… ok quán Hồng Bàng như cũ đúng không” haizz chắc tối đi tập võ suất sau cũng được.
Mới cúp máy đt nhà tôi lại reng lên lần nữa.
“Gì mày… biết rồi 1h hồng bàng” tôi lại nhanh nhảu lần nữa vì lúc này có ai gọi tôi ngoài đám bạn nó.
“Hả… hồng bàng gì 1h gì… ông hẹn đi với ai hả?” Nhỏ nói qua điện thoại.
“Sặc sao không nghỉ đi chị 2… nghe nói bị đau bụng mà giờ còn tung tăng” tôi tỏ vẻ lo lắng không còn đoán cũng biết nhỏ chắc cũng vui thế nào.
“Thì ông xã gọi nên phải gọi chư sao mà nãy giờ dt nhà anh bận nên gọi hoài không được bực bội ah… tí nữa đi đâu mà 1h cho e đi với”.
“Ah… mà em ăn trưa chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
“Chưa… em về nhà mà tự dưng đau bụng quá ăn không nổi” nhỏ nói làm cho tôi cảm thấy xót xa chắc là khi yêu một người đau thì người kia cũng có cái cảm giác xót xa hay sao ấy.
“Vậy đi ăn trưa với anh không… ông bà già anh trưa nay không về nên anh phải ra ngoài ăn trưa mà ăn một mình thì chán quá”.
“Đợi xíu em thay đồ rồi qua liền nha” nhỏ hí hửng nói.
Cúp máy tôi vội vàng lên phòng thay đồ xuống nhà lấy tờ báo công an hôm qua ngồi đọc đợi em phóng xe qua nhà nó.
Két… tiếng thắng xe của em lúc nào cũng vội vàng đến nỗi làm tôi lo có khi nào thắng gấp chài xe té là có.
“Lấy cho vợ ly nước y… nóng quá” nhỏ phụng phịu nói.
“Ở nhà chỉ có nước lọc… nước đá… nước đun sôi để nguội chứ không có nước Y… là nước gì” tôi trêu nhỏ vì mỗi lần nhờ vả gì nhỏ cũng thêm từ Y vào như thói quen.
“Lẹ y… thì cho 1 ly nước đá được chưa… toan bắt bẻ người ta không”.
Uống vội ly nước em và tôi đóng cửa nhà… tôi lại đèo em trên chiếc xe atila của em đi ăn mà em định ăn ở đâu? Ở nha trang bấy giờ hàng quán cũng ít chẳng biết ăn gì mà huống hồ gì giờ này cũng 1h trưa chứ ít đâu.
“Ăn cái gì mềm mềm dễ nuốt ah” nhỏ nói.
Tôi nghe như thế liền vòng tay trái ra sau lưng cho tay vào bụng nhỏ nói “cái này hồi nhỏ tới giờ anh thấy là mềm nhất nè ăn không” vừa nói vừa xoa lên bụng của nhỏ làm nhỏ phì cười.
“Thôi tập trung lái đi… té bây giờ” nhỏ nói.
“Ah biết rồi… đi ăn bánh ướt đi ha” tôi nói.
“Uh… mà bánh ướt bánh bèo ở huỳnh thúc kháng giờ này đã mở đầu chiều mới mở mà” nhỏ thắc mắc hỏi.
“Thì chạy lên Thành ăn bánh ướt vậy” tôi nói với nhỏ làm nhỏ ngạc nhiên không kém.
“Uh” nhỏ lúc nào cũng tán thành ý kiến với tôi… nhỏ chỉ im lặng vòng tay ôm tôi… tựa đầu vào vai tôi làm tôi cảm giác tôi là người đàn ông thực sự… phải nói cái thời gian mà không đội mũ bảo hiểm… đi xe máy ôm nhau thực sự là thoải mái… bây giờ đi đâu cũng vác cái nồi cơm điện ôm nhau cũng vướng víu thật là… nhà nước mình.
2 Đứa phóng như điên trên đường lên tới thành chỉ mất khoảng 25 30 phút.
Vào cái quán bánh ướt mà tôi cho là ngon tôi kéo ghế cho nhỏ tôi kỹ càng lau cái ghế cho nhỏ… hì hì tự dưng sao tôi ga lăng quá không biết.
“2 Em ăn gì… tiếng chị bán bánh ướt nói vang lên làm tôi quay sang nhìn nhỏ.”
“Bánh ướt nha zợ” tôi nói vừa nói vừa mỉm cười vì nhỏ đi đâu cũng nắm tay tôi… sau này tôi hỏi nhỏ thì nhỏ nói… tôi thix nắm tay tôi vì tôi muốn mọi người biết 2 đứa mình đang yêu nhau mà choáng.
Nhỏ gật đầu không đợi được nữa…
“Chị cho em mấy dĩa bánh ướt chả lụa nha chị.”
Cứ thế nhỏ ăn 1 cái tôi ăn 1 lần 3 cái trộn chung với nhau nhìn tôi ăn nhỏ phì cười.
Vừa ngồm ngoàm vừa nói như chống chế cho cái hành động mà nhiều người cho là xấu tính đói.
“Sáng giờ có ăn gì đâu mà đói rã ruột luôn nè” tôi thanh minh.
“Thì ai nói gì đâu ăn đi dô duyên” nhỏ chọc quê tôi.
Ăn uống no xong thì tôi đứng dậy tính tiền… thời đó ăn no say 2 người mà có 15k thật là sung sướng quá chẳng bù tới bây giờ ăn xong trả tiền xanh mặt…
“Giờ em chở anh qua hồng bàng nha rồi chạy về nhà ngủ đi nghe chưa” tôi tỏ vẻ quan tâm nhỏ.
“Mà anh đi đâu qua đó” nhỏ ngồi sau nói vào tai tôi.
“Thấy mấy đứa bạn anh đi đánh điện tử chứ đi đâu”.
“Rồi chiều sao anh về” nhỏ hỏi thêm lần nữa.
“Ah chiều anh nhờ thằng bạn chở về cùng lắm thì gọi bx lên chở về cũng được có sao đâu” hehe tôi cười nham nhở.
“Dô duyên… có phải xe ôm đâu mà nhờ hoài vậy trời” nhỏ nói.
“Chứ ai đang ôm tui nè… tự dưng ngồi đằng sau rồi ôm chặt cứng nóng nực gần chết” tôi phản pháo nhỏ.
“Zậy hả zay thoi không ôm nữa cho mát ha” nhỏ nói chế giễu nơ.
“Giỡn ah” tôi hấp tấp trả lời như sợ trả lời chậm thì nhỏ không ôm tôi nữa… mặc dù nóng thì nóng thiệt nhưng cái cảm giác được người yêu ép ngực vào vai vòng tay ôm thật chặt… tựa đầu vào vai mình thì có thằng điên mới không thix.
Nhỏ dừng xe trước tiệm điện tử… cái thời chỉ toàn chơi pc… 2k một giờ… ôi thời oanh liệt nay còn đâu.
“Chừng nào rảnh gọi em nha” nhỏ nói rồi leo phóc lên xe.
Tôi vội vàng béo má nhỏ một cái rồi dặn dò nhỏ “đi chạy xe cẩn thận ah… mà xe tay ga đừng có bóp thắng gấp nghe chưa có bữa té dập mặt là có à” tôi nói với cái vẻ quan tâm làm cho nhỏ mỉm cười nhỏ đeo bịt mặt đội mũ đeo cả găng tay rồi phóng đi tôi cứ đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xinh khuất dần (có ai đồng ý với ý kiến của siro không… con gái mà chạy attila victoria là đẹp nhất luôn ah)
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.