Tình già – Phần 23

Phần 23
Ông Tình già của chúng ta rời cơ quan trở về nhà, chiếc ba lô quần áo ông vẫn buộc ở sau xe máy, định rẽ phải theo thói quen vì hướng đó là hướng về trường của Gia Bảo. Ông phanh dụi lại một cái rồi thẫn thờ người vì hôm nay ông không phải đón cháu. Chẳng phải hôm qua cô con dâu đã nói thẳng là bắt đầu từ hôm nay, việc đón Gia Bảo ông không cần phải làm nữa hay sao.
Chẳng biết đi đâu về đâu, tự dưng thành kẻ không có nơi để về, ông Tình cứ vậy mà vọt ga phóng xe đi, đi mà không biết đích đến. Run rủi thế nào ông lại vòng lên hồ Tây, gió chiều man mát làm lòng ông dịu đi đôi chút. Đẩy xe lên vỉa hè, ông thả bộ ra sát lan can bờ hồ, gió làm những lọn tóc đã có đến một nửa là bạc của ông bay bay. Ở xa xa, những con chim đang lượn lờ trên mặt nước, thỉnh thoảng chúng xà xuống chọc mỏ vào nước như muốn bắt những con cá nhỏ xấu số. Nước hồ màu xanh lục lăn tăn đập vào bờ kè không ngừng nghỉ.
Thấp thoáng một vài người dân sống quanh đây đang thong dong thả cần câu cá, nhìn họ thật thảnh thơi, an nhàn với thú vui tao nhã. Tất cả những khung cảnh êm đềm lúc chiều tà bên hồ Tây không làm ông vơi đi nỗi buồn chút nào, ngoảnh lại nhìn chiếc xe máy, trên yên xe còn có cái ba lô quần áo như báo hiệu cho ông biết cuộc sống mình phải đổi thay từ giờ phút này. Thở dài một cái rồi ông lại đưa tầm mắt mình ra xa. Bỗng ông giật mình vì có tiếng nói ở sau lưng:
– Ông Tình, sao ông lại ở đây?
Ông nhận ra ngay tiếng nói đó là của ai, ông quay lại với ánh mắt ngạc nhiên:
– Bà Oanh!
Con đường ven hồ này chẳng phải là đường về nhà bà Oanh đó hay sao, bà đang trên đường về nhà, rồi bà chợt nhìn thấy một người quen quen, đỗ xe lại nhìn kỹ thì khẳng định là ông Tình, lại nhìn thấy chiếc xe máy Future dựng gần đấy, nhìn điệu bộ ông Tình bà đoán là ông gặp chuyện gì đó. Vậy nên bà cũng đỗ xe lại và tiến về phía ông.
– Gì mà nhìn tôi vậy, vừa rồi đi trên đường nhìn thấy ông thì tôi đỗ lại thôi. Nếu tôi làm phiền ông thì tôi đi về.
Ông Tình lúc này mới nhớ ra, con đường này là con đường về nhà bà Oanh, ông đã đưa và đón bà mỗi chiều một lượt rồi.
– Không phiền, không phiền. Ồ, tôi quên mất đây là đường về nhà bà.
Bà Oanh cũng tiến ra mép hồ, đặt hai bàn tay trắng mũm của mình lên thành lan can sắt, nhà ở gần hồ Tây nhưng cũng đã lâu lắm rồi bà không bước dạo ven hồ:
– Ông có chuyện gì mà ra đây đứng một mình vậy, hay là nhớ đến cô nào?
Ông Tình thở dài:
– Già rồi mà, làm gì có ai đâu mà nhớ. Chỉ là chuyện con cháu thôi.
Bà Oanh ngoảnh sang bên phải để nhìn ông Tình, từ góc nhìn bên mé này, bà thấy nửa khuôn mặt ông:
– Vậy sao, người già như chúng ta đây đúng là chuyện con cháu làm chúng ta đau đầu. Nếu ông không ngại thì kể cho người bạn già này nghe đi.
Ông Tình xoa xoa hai bàn tay vào nhau, rồi ông nhìn về phía sau, thấy một chiếc ghế đá còn trống:
– Với bà có gì mà ngại, lại kia ngồi đi, tôi kể cho bà nghe.
Vậy là hai ông bà chầm chậm tiến về chiếc ghế đá, họ không đi sát nhau giống cặp tình nhân, nhưng nhìn cũng giống đôi bạn tâm giao. Rồi ông bà ngồi xuống ghế đá, hai người ngồi cách nhau một khoảng khá rộng, ở giữa là chiếc túi xách màu đen của bà Oanh.
Ông Tình chầm chậm kể lại chuyện gia đình mình, chuyện xích mích với cô con dâu Thủy, chuyện ông quyết định sẽ không sống ở nhà đứa con nào nữa mà sẽ ra ngoài tìm nơi ở mới. Tất nhiên, ông giấu biệt chuyện ông rình lén vợ chồng Phong Vân địt nhau, đang cưa gái ai lại làm thế bao giờ.
Kết thúc câu chuyện, ông Tình thở dài một cái, ngửa hẳn người dựa lưng vào ghế đá, chân nọ gác sang chân kia:
– Chuyện là thế đấy bà. Ây za, tôi chuyển ra ngoài thì cũng không vấn đề gì, tuy già nhưng sức khỏe vẫn còn. Ít nhất cũng sống một mình được độ chục năm nữa. Chỉ lo vợ chồng chúng nó ở nhà, lo cho thằng cháu nội thôi.
Bà Oanh an ủi:
– Ông đừng có cả nghĩ như vậy. Trong mắt bố mẹ như chúng ta, con cái bao giờ cũng còn bé bỏng cả, như tôi đây này, ngày cái Tiên theo chồng sang Pháp tôi cũng lo ngày lo đêm. Nhưng được một thời gian cũng vơi bớt đi bởi vì tôi nghĩ chúng nó lớn rồi phải tự lo cho bản thân, cho gia đình chúng nó. Giờ mình có tuổi rồi, lo thân mình trước đi ông ơi. Đừng để ý nhiều đến lời của các con làm gì, mình cũng cần độ lượng mà hòa hợp với chúng nó.
– “Nhưng mà…”, ông Tình định nói ra điều gì đó thì bà Oanh chặn họng:
– Không nhưng nhị gì hết. Nếu ông nghe lời tôi thì tôi cho ông một lời khuyên.
Ông Tình quay sang nhìn vào bờ môi mọng của bà Oanh, trong lúc chập choạng tối thế này, ông thấy bà rất đẹp:
– Bà nói đi.
– Theo tôi ông cứ về nhà ở, đừng đi đâu hết. Rồi từ từ ông khuyên bảo vợ chồng Lưu. Tôi tin chúng nó cũng không đến nỗi bất hiếu mà cãi ông thêm lần nào nữa đâu. Chứ giờ mà ông ra ngoài ở, rất nhiều thứ phải lo. Hơn nữa tuổi già trái gió trở giời, lúc khỏe thì không sao, còn lúc đau yếu nữa.
Ông Tình cãi:
– Bà chẳng phải là đang sống một mình đó sao.
– Tôi khác, ông khác. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi có một đứa con gái, gái lớn phải lấy chồng, chẳng lẽ mình cản được sao. Tôi cũng quen sống một mình rồi. Nghe tôi, về nhà đi.
Rồi hai ông bà còn nói chuyện thêm một lúc nữa, chủ yếu là xoay quanh việc bà Oanh thuyết phục ông Tình bỏ qua phiền muộn mà về nhà sống với con cháu. Ông Tình nghe phân tích thì cũng xuôi xuôi. Quả đúng là hôm qua ông có tức giận và trong lúc bực bội trong lòng thì có suy nghĩ tiêu cực.
Hai người chia tay ai về nhà nấy. Hôm nay là lần đầu tiên ông Tình và bà Oanh nói chuyện với nhau lâu như thế, nhiều như thế. Họ dần trở thành một đôi bạn già, cùng nhau sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống. Có thể lắm, tình cảm của họ đã bước lên một bậc đầu tiên rồi.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Nhưng nếu mọi chuyện theo dự liệu của bà Oanh thôi thì lại đi một nhẽ rất khác. Ông Tình có về nhà theo như lời khuyên của bà Oanh, nhưng sự việc lại xảy ra như thế này.
Ông Tình vì nói chuyện với bà Oanh nên về muộn, lúc đó chắc cũng khoảng hơn 7 giờ tối rồi. Bình thường thì giờ này đang là giờ cơm của cả nhà. Và hôm nay cũng vậy, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Đỗ xe trước cổng nhà, ông Tình dừng lại ý định mở cổng vì khung cảnh bên trong đập vào mắt ông.
Đó không phải là một khung cảnh buồn giống như mọi ngày mà là một không khí cực kỳ vui vẻ.
Thủy đang mặc một chiếc tạp dề, mặt tươi như hoa bưng một bát canh nóng ra đặt lên bàn ăn. Ông Tình nghe không rõ là Thủy nói gì, nhưng có vẻ như đang là trung tâm của cả gia đình, cô còn nựng vào má Gia Bảo một cái rồi âu yếm thơm vào má chồng nữa. Có vẻ như Thủy đang rất hạnh phúc.
Lưu cũng vậy, anh cười cười, nói nói. Mà hình như còn uống rượu nữa thì phải, ông Tình nhìn thấy có 1 cái ly đặt cạnh chai rượu vang. Không biết là ăn mừng sự kiện gì.
Gia Bảo hớn hở đưa bát cho mẹ xới cơm.
Ông Tình không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào. Mới ngày hôm qua thôi, ông còn là một thành viên trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm này, vậy hôm nay, giờ này khi đứng từ cánh cổng đã nhuốm màu thời gian ông lại cảm thấy mình trở thành một người thừa, một người bên lề cuộc sống. Ông tự nhủ, nếu mình đẩy cổng bước vào thì cái không khí đầm ấm hạnh phúc ấy chắc chắn sẽ mất đi, thay vào đó lại là không khí khô cứng, nhạt nhẽo, im ắng đến ngột thở như mọi ngày.
Và ông Tình không muốn mình trở thành vật cản hạnh phúc của cái gia đình đó. Ông lẳng lặng quay lưng, nổ máy và đi mất.
Ông không biết được rằng, khi bóng ông đi khuất khỏi cánh cổng đó cũng là lúc tiếng cười và tiếng nói của Thủy vụt tắt trên môi để lại ngỡ ngàng cho bố con Lưu. Thủy nén giấu giọt nước trực trào trên mắt chạy vội vào nhà vệ sinh gần đó. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại cũng là lúc cô đưa tay lên bưng mặt mà “khực khực” khuôn ngực mình ngăn tiếng nghẹn ngào: “Con xin lỗi!”.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cũng đã muộn rồi nên ông Tình đành phải tìm cho mình một nhà nghỉ bình dân tá túc tạm qua đêm nay. Ông không muốn qua nhà Phong Vân vì hôm qua đã ở đấy rồi, nếu hôm nay mình tiếp tục đến rất có thể vợ chồng Phong Vân sẽ nghi ngờ.
Một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đây là lần đầu tiên ông Tình vào một nhà nghỉ, nghe mọi người nói nhiều nhưng hôm nay mới tận mục sở thị. Cái mùi ở trong nhà nghỉ làm ông nôn nao khó chịu. Tắt điện sớm mục đích tìm giấc ngủ cho mau hết thời gian qua khỏi đêm nay nhưng ông Tình không tài nào ngủ được.
Ông lại nhớ về bà Oanh, nhớ về buổi trò chuyện cùng bà ở bên ven hồ Tây buổi chiều ngày hôm nay. Bà Oanh nói đúng, rất đúng, “trẻ cậy cha, già cậy con”, mình có giận con cái thế nào nhưng trước sau gì mình cũng có lúc đau yếu, không nhờ chúng nó thì còn nhờ ai đây. Cũng không thể cứng nhắc mà ép buộc chúng nó phải sống theo nếp sống của mình, phải nghĩ theo nếp nghĩ của mình. Mà thực tế rằng chính mình phải hòa nhập vào lối sống của thời đại, nếu không hòa nhập được ắt hẳn mình sẽ bị đẩy ra ngoài rìa. Chính ông Tình đang ở trong hoàn cảnh như vậy. Cần phải bình tâm soi xét lại mọi thứ, mọi khía cạnh, để từ đó có cái nhìn chính xác, khách quan hơn.
Vì không thể làm theo lời bà Oanh khuyên lúc ban chiều, vậy nên ông Tình bấm máy gọi cho bà. Sau vài tiếng kêu “tút tút tút” thì ở đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh động cái không gian yên tĩnh về đêm của bà Oanh vang lên: “Ông Tình à!”
Ông Tình: “Ừ tôi đây, bà ngủ chưa?”
Bà Oanh: “Tôi vừa mới… À, tôi chưa ngủ. Sao muộn thế ông còn gọi cho tôi. Có phải xảy ra chuyện gì không?”, Bà Oanh suýt nữa thì thật thật thà thà nói là “tôi vừa mới trần truồng bôi kem dưỡng thể”.
Ông Tình: “Tôi không thể làm theo lời khuyên của bà được rồi. Chiều nay tôi cũng về nhà, nhưng không vào trong nhà. Tôi có cảm giác con trai, con dâu và cháu nội tôi chúng nó vui mừng khi tôi không ở cùng chúng nó. Tôi… Tôi… thấy nếu tôi bước vào nhà thì sẽ phá hỏng cái hạnh phúc và niềm vui của chúng nó. Thế nên… Tôi lại đi”
Bà Oanh thở dài một cái: “Ây zà, thế giờ này ông đang ở đâu? Ông đã ăn uống gì chưa?”
Ông Tình trở mình nằm nghiêng, đặt điện thoại trên tai mà thủ thỉ thù thì: “Tôi ăn tạm bán bún ngan rồi. Giờ đang ở nhà nghỉ ở gần bệnh viện. Mai tôi sẽ đi tìm nhà. Tôi quyết rồi”
Một lúc sau mới thấy bà Oanh lên tiếng: “Thôi chuyện đã đến nước này thì cứ theo như ông tính toán mà làm đi. Cũng là để cho chúng nó cảm nhận được cuộc sống riêng, tôi tin là một thời ngắn thôi, chúng nó sẽ hiểu ra”
Ông Tình: “Uh, cứ vậy đi”
Bà Oanh: “À, còn về chuyện đi tìm nhà thì ông để tôi tính xem thế nào. Để sáng mai tôi hỏi bà bạn ở cùng phường, tôi nhớ là bà ấy có một căn nhà cấp 4 để không. Gần chỗ nhà tôi. Nếu được ông về đấy ở tạm rồi tính tiếp. Như vậy có được không?”
Ông Tình chợt phấn chấn hẳn ra: “Được, được chứ, sáng mai bà hỏi hộ tôi luôn nhé”
Bà Oanh: “Gì thế, đi ở trọ mà tôi thấy ông vui cứ như là… trẻ con được quà vậy”.
Ông Tình: “Hì hì hì, tại được ở gần bà là tôi vui rồi”.
Bà Oanh oang oang ở trong điện thoại: “Vớ vẩn, già rồi mà còn… Thôi ông đi ngủ đi”.
Nói xong bà Oanh cúp máy cái rụp để lại ông Tình một chút len lỏi niềm vui trong vô vàn nỗi buồn quẩn quanh trong lòng.
Bà Oanh cúp máy vội vì bà thấy tín hiệu có tin nhắn ở điện thoại. Giờ này mà nhận được tin nhắn thì không ai khác chính là Hằng nhắn tin. Dạo này bà Oanh thường ngóng trông những tin nhắn của Hằng, không hiểu sao mà thấy mình rất tò mò, rất hứng thú với chuyện của mẹ con Hằng. Và quả đúng như vậy, là tin nhắn của Hằng: “Chị Oanh ơi, em chết mất thôi, chị ngủ chưa?”
Thoăn thoắt lướt ngón tay trên bàn phím, bà Oanh nhắn lại: “Có chuyện gì thế Hằng? Minh Trí bị làm sao”
Hằng: “Em… em… Chiều nay… em… em… mút dương vật của cháu… Em… Em… đi xa mất rồi”.
Bà Oanh tim đập thình thịch, hồi hộp pha lẫn kích thích: “Có chuyện gì bình tĩnh nói, chuyện xảy ra như thế nào?”, Bà Oanh chuẩn bị sẵn tinh thần… thủ dâm bằng cách luồn tay xuống bím.
Hằng nhắn lại: “Chiều nay lúc tắm cho cháu như mọi lần, sau khi tắm khắp người xong thì em có kỳ cọ vào dương vật của cháu. Lúc đó em thấy dương vật cháu cứng ngắc”
Bà Oanh: “Uhm”
Hằng: “Từ hôm cháu xuất tinh lên mông em cũng được 3 ngày rồi, chắc là hôm nay lại đến cữ. Mà cũng tại em một phần, em tắm cho cháu thì mặc quần áo mỏng quá, lại không mặc áo vú vì em định tắm cho cháu xong thì mình tắm luôn”
Bà Oanh: “Uhm, em nói tiếp đi, chị đang nghe đây”
Hằng: “Em biết là không trước thì sau cũng phải thủ dâm cho cháu thôi. Chỉ là mấy lần trước toàn là lúc cháu ngủ, nay cháu đang thức và đứng trần truồng trước mặt em, dương vật thì chĩa thẳng vào mặt em làm em ngượng ngùng. Em cũng định cho qua để đợi đến khi cháu ngủ em sẽ thủ dâm cho cháu”
Bà Oanh: “Ô ô ô”
Hằng: “Nhưng cháu cứ nhấn nhấn háng về phía mặt em, em biết là cháu đang muốn em thủ dâm cho. Thế nên em đành chiều cháu. Em bảo với cháu là:”Để mẹ làm cho con giống bác sĩ ở bệnh viện hôm nọ nhé”, em nói xong thì thấy khuôn mặt cháu giãn ra tỏ vẻ hài lòng”.
Bà Oanh: “Uhm, tiếp theo như thế nào?”, Bà Oanh vì chỉ có một mình nên không ngại ngùng gì mà úp hẳn một bàn tay lên mu lồn mình mà day day một cách nhẹ nhàng.
Hằng: “Em đánh liều thủ dâm cho cháu luôn ở phòng tắm chị ạ. Em dùng cả hai bàn tay của mình để chạm vào bộ phận nhạy cảm của cháu. Một tay em cầm thân dương vật, còn một tay em xoa xoa vào bìu của cháu. Chị ơi, em vừa xả nước lạnh vào người cháu nhưng em không hiểu sao dương vật cháu vẫn còn nóng hổi, em có cảm giác như nếu mình siết mạnh thì bỏng tay mình mất”
Bà Oanh: “Uhm”
Hằng: “Vì em ngồi còn cháu đứng thế nên khuôn mặt em ngang tầm với dương vật của cháu, chỉ cách nhau chừng 1 gang tay thôi. Khi em sục được vài cái thì ở đầu b… cháu rỉ ra một ít nước màu trắng đục, em lấy ngón trỏ của mình di di cái nước ấy ra khắp đầu khấc. Vì mũi em ở gần buồi cháu nên em ngửi thấy rất rõ cái mùi ấy, lúc đó em… nứng chị ạ. Em nứng lắm, chắc tại cái mùi đó nó kích thích em hay sao ấy, cũng tại vì quá lâu rồi em không được ngửi… Lúc đó em cảm nhận rất rõ bướm em ướt đẫm, rỉ nước ra ồ ạt và còn co co nữa. Rồi vú em cũng săn cứng lại, đội lên cái áo mỏng của em”
Bà Oanh: “Thế Minh Trí có nhìn vào người em lúc đó không?”
Hằng: “Có chị ạ. Em ngước lên thì thấy cháu đang nhìn chằm chằm xuống em, cháu hình như tập trung vào vú em thì phải. Em thấy tay cháu lay động hình như muốn thò xuống bóp vú em, nhưng chắc là không biết cách làm, chỉ là bản năng thôi”
Bà Oanh: “Thế lúc đó em có tự mình xoa vú hoặc xoa bướm không?”
Hằng: “Thú thực là em rất muốn làm như vậy, nhưng em vẫn kiềm chế được. Em chỉ sợ nếu mình làm thế thì sẽ không kiềm chế nổi mất. Em tự nói với bản thân không được thủ dâm trước mặt con, vừa thủ dâm mà vừa sóc lọ cho con thì mình sẽ hư mất. Lúc đó em cố gắng quên đi những cảm giác trong cơ thể mình mà chỉ tập trung mắt và tâm trí vào dương vật của cháu thôi”
Bà Oanh: “Em giỏi lắm, nếu là chị chưa chắc chị đã làm được như em đâu”, bà Oanh mạnh dạn đút một ngón tay vào cửa lồn mình rồi thụt ra thụt vào một cách nhẹ nhàng.
Hằng: “Em không giỏi đâu, nếu chị là em chị cũng vậy thôi, vì em là mẹ đẻ ra cháu nên mới kiềm chế được. Chứ nếu cháu không phải là con ruột em, em chắc chắn không thể chịu đựng được đâu. Em cứ bóp vào buồi cháu rồi tuột lên tuột xuống. Em vuốt từ tận trên đỉnh buồi xuống tận gốc. Tay còn lại em xoa xoa, mân mê vào hai hòn dái, thỉnh thoảng còn gãi gãi vào lỗ hậu môn nữa. Chắc là Minh Trí thích quá hay sao ấy, em thấy cháu cứ hẩy mông như là đang làm tình với cái tay của em vậy”
Bà Oanh: “Em giỏi thật mà, nghe em kể qua tin nhắn như vậy mà chị còn thấy… nứng nữa là, mặc dù chị cũng đã nhiều tuổi rồi, em kể tiếp đi”
Hằng: “Em nghĩ rằng, tay mình ôm trọn vào buồi cháu tạo thành một cái lỗ bao bọc lấy buồi cháu cũng giống như là mình tạo thành một cái âm đạo để cho cháu địt. Không có âm đạo thật cho cháu địt thật thì mình tạo thành cái âm đạo giả cho cháu địt giả. Như vậy cũng là tốt rồi”
Bà Oanh: “Âm đạo thật khác với cái vòng tay của em nhiều lắm, nó có nước, nó co giãn mà”
Hằng: “Vâng, em biết. Nhưng lúc đó em cứ nghĩ như vậy”
Bà Oanh: “Ồ, em kể tiếp đi”
Hằng: “Em cứ sục cho cháu như vậy được khoảng 15 phút, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nông lúc sâu. Em mặc kệ bản thân mình cũng đang thèm khát muốn lột tung bộ quần áo mỏng manh ra mà trần truồng. Em mặc kệ cái lồn của em nó chảy nước thấm cả cái quần lót và quần ngoài mà nhỏ ra vài giọt rơi xuống sàn nhà. Em mặc kệ cái lồn em co bóp như muốn nhét cái vật mà em cầm trên tay vào tận trong cùng. Em còn cảm nhận rất rõ là cái miệng tử cung của em nó lao nhao, nhằn nhằn như muốn cắn nuốt một cái gì đó. Em chỉ cố làm sao để con nhanh xuất tinh thôi”
Bà Oanh: “15 Phút cơ à? Lâu dữ vậy”, bà Oanh đưa tay ở trên lồn lên nhắn tin làm mấy giọt nước lồn bám vào màn hình điện thoại như những giọt sương đậu trên lá lúc buổi bình minh, ánh sáng ở trong điện thoại phản ra làm những giọt nước lồn đó long lanh như những hạt ngọc, nhìn rất đẹp mắt.
Hằng: “Vâng, đến cuối cùng, khi em thấy buồi cháu như nở to hơn, các đường gân xanh cộm hẳn lên trong tay em, đầu khấc của cháu phập phồng đỏ sẫm hẳn ra vì máu dồn về, bìu dái của cháu săn lại là em biết cháu sắp sửa xuất tinh. Em sục nhanh hơn, mạnh hơn để cháu được về đích”
Bà Oanh đem thắc mắc của mình vào điện thoại: “Vừa nãy em bảo là em mút buồi cháu cơ mà?”
Hằng: “Vâng, để từ từ em kể. Nếu chỉ như vậy thì cũng bình thường, em cũng không áy náy lắm. Nhưng chuyện là như thế này, lúc cháu sắp sửa xuất tinh, em sục nhanh hơn cũng là lúc cháu nó cũng hẩy mông thật mạnh về phía miệng của em. Em nghĩ cháu cũng không có ý muốn đút buồi vào miệng mẹ nó đâu, nhưng lực địt cứ làm cái buồi nó dí sát vào mặt em. Lúc đầu là cách 1 gang tay nhưng lúc gần về đích thì chỉ cách có 1 đốt ngón tay thôi. Nếu lý trí của em lúc đó chiến thắng thì em sẽ giữ được mình. Nhưng không được”
Bà Oanh cũng kích thích như đang xem một bộ phim hành động của Mỹ đang vào giai đoạn cao trào, bà nhắn tin nhanh để còn đưa tay xuống lồn mà nhay tiếp: “Lúc đó em nghĩ gì?”
Hằng: “Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ đến 2 chữ thôi, đó là”tinh trùng”. Em đã không thể kiềm chế nổi ham muốn trong đầu em lúc đó, em chỉ muốn những giọt tinh trùng của con bắn vào miệng mình, để lưỡi mình cảm nhận mùi vị của nó. Miệng em tự động mở ra và khi bàn tay đang nắm buồi cảm nhận dòng tinh trùng đi từ dưới bìu dái chạy qua thân thân dương vật ra đầu khấc thì em… Em… đã mở to miệng mình ra và ngậm vào cái đầu khấc ấy”
Bà Oanh: “Ôi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, chị…”, bà Oanh gần chạm ngưỡng cực khoái.
Hằng: “Cái đầu khấc của con ở trong miệng em mà em có cảm giác như mình đang đút cả một cái chén vào trong miệng, nó đầy ứ, lấp kín khoang miệng em. Rồi nó còn nở to thêm nữa rồi giật giật. Từng dòng tinh trùng cứ thế bắn thẳng vào họng em như những tia nước được xịt ra từ vòi rửa xe máy, em thấy không phải là con đang bắn tinh trùng theo đợt mà con như là đang đái tinh trùng vào miệng em vậy”
Bà Oanh: “Hằng ơi, em sướng nhé…”
Hằng: “Vâng, lúc đó em khó tả lắm chị ạ. Thực sự là rất khó tả cảm giác của mình lúc đó. Bướm em hình như cũng thỏa mãn, vú em tê như bị chích điện. Còn trên miệng em thì nhộn nhạo. Vì miệng đã bị đầu khấc chiếm mất vị trí rồi nên không còn chỗ cho tinh trùng nữa, thành ra em phải nuốt, phải nuốt, phải nuốt nếu không thì không còn chỗ cho không khí nữa. Đó là phản xạ thôi, phản xạ nuốt bằng hết, bằng hết. Em nuốt tinh trùng giống như kẻ lạc giữa sa mạc nhiều ngày gặp phải hồ nước xanh mát. Em còn nghe rõ tiếng”ực ực ực”phát ra từ cổ họng em”.
Bà Oanh đang lâng lâng: “Cháu xuất tinh nhiều quá nhỉ?”
Hằng: “Em đoán lượng tinh trùng cháu xuất ra phải đầy một cốc sữa chua chứ không thể ít hơn. Khi nuốt xong em còn cảm giác lờ lợ ở họng, cảm giác bụng mình no no như vừa ăn mấy bát cơm”
Bà Oanh ngáp một phát vì buồn ngủ, cơn cực khoái như là liều thuốc ngủ vậy: “Cuối cùng như thế nào?”
Hằng: “Khi xuất tinh xong, buồi Minh Trí teo dần, em thấy miệng mình lỏng ra. Em còn ngập chặt đầu buồi cháu một cái rồi nhả ra. Minh Trí xụi lơ ngồi bệt xuống sàn. Khi khoang miệng hoàn toàn trống rỗng thì em thở lấy thở để như để bù cho lượng không khí vừa mới bị thiếu hụt. Rồi em nhậm nhậm miệng lại để cảm nhận vị của tinh trùng còn sót lại trong mồm”
Bà Oanh: “Em cảm thấy như thế nào?”
Hằng: “Em cảm thấy ngậy ngậy, ngái ngái, thơm thơm. Và đặc biệt là mằn mặn chị ạ. Em kể cho chị nghe tất cả những chuyện vừa rồi là để hỏi chị một chuyện vì em biết chị là bác sĩ rất có chuyên môn”
Bà Oanh: “Em định hỏi chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế?”
Hằng: “Em định hỏi chị là có phải em cho cháu ăn nhiều muối quá nên tinh trùng có vị mặn không ạ?”
“Oạch!”, Bà Oanh ngã từ trên giường xuống đất.

To top
Đóng QC