Phần 62
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, cuộc sống êm đềm diễn ra được thêm hơn 1 tháng. Một tháng qua không có nhiều sự kiện mang tính đột phá xảy ra.
Vợ chồng Phong – Vân thì vẫn như vậy, ngày làm đêm địt. Ở trên công ty, Phong vẫn thỉnh thoảng thì thụp với Uyên Nhi, gọi là thêm gia vị cho tình dục thôi chứ hai người này không đi quá đà, họ xác định như vậy rồi. Đã có Tổng giám đốc mới từ bên Mỹ về nhưng không phải như kỳ vọng của hai vợ chồng rằng sẽ có một cô nàng người Mỹ trẻ trung xinh đẹp hoặc một anh chàng nào đó kiểu như Evant, tổng giám đốc mới là một phụ nữ vừa già vừa xấu, đã hơn 60 tuổi rồi nên coi như vụ này bỏ. Từ hôm sinh nhật ông Tình, Vân đã làm tình với bố về và gợi ý về chuyện some 3 nhưng đến nay đã hơn 1 tháng rồi chưa thấy bố có phản hồi gì, ông cũng từ hôm đó tới nay chưa đến nhà Phong Vân ngủ qua đêm lần nào. Báo hại làm Vân cứ ra ngóng vào trông.
Vợ chồng Lưu – Thủy thì có sự thay đổi rõ rệt từ sau ngày Lưu được bác sĩ Oanh khám bệnh. Anh đã thay đổi trở thành một con người khác, biết quan tâm, chia sẻ với vợ. Đặc biệt là cái khoản làm tình, với sự hiểu biết của mình, cộng với đống sách vở tình dục của bố, dần dần anh đã tự học được những kỹ thuật làm tình và áp dụng trên người vợ. Giờ đây thì hầu như ngày nào hai vợ chồng cũng làm tình. Cách đây độ 1 tuần thì anh đã lần đầu tiên làm cho Thủy cực khoái một cách thực sự. Thủy hài lòng lắm. Về phía Huy thì vẫn chưa có động tĩnh gì.
Còn ông bà Tình – Oanh thì khỏi phải bàn rồi, “đôi trẻ” quấn nhau như sam cả ngày lẫn đêm nửa mét không rời. Mặc dù vẫn thuê nhà một cái nhà cấp 4 nhưng đó cũng chỉ là để che mắt thiên hạ thôi, ông bà ngủ với nhau suốt, hôm thì ở nhà bà Oanh, hôm thì ở nhà ông Tình, hôm nào cũng quặp nhau từ chập tối đến tận sáng. Ngủ suốt nhưng làm tình thì ông bà không phải là ngày nào cũng địt, họ thường làm tình cách ngày, tức là cứ cách một ngày thì bem một cái, già rồi mà, đâu có sức như thanh niên.
Ông bà còn chờ một sự kiện nữa xảy ra thì mới tổ chức đám cưới để chính thức về với nhau. Đó là chờ cho đến ngày giỗ của vợ cũ ông Tình, và ngày đó là ngày hôm nay.
Giống như ngày 27/7 vừa rồi, ông Tình chở bà Oanh ra nghĩa trang, nơi đặt mộ người vợ quá cố của ông. Bà Oanh sửa soạn lễ cúng đặt lên mộ, ông Tình thắp 3 nén nhang, rồi ông khấn:
– Bà, hôm nay là ngày giỗ bà, cũng là ngày sinh của thằng Lưu. Tôi và bà Oanh đến thắp cho bà nén hương. Bà ở nơi chín suối sống khôn thác thiêng về đây chứng giám cho lòng thành của chúng tôi. Tôi và bà chung sống với nhau được 7 năm, bà sinh cho tôi 2 đứa con trai, nhưng cuộc đời trớ trêu, khi sinh đứa thứ 2 thì bà bỏ ba bố con tôi lại mà ra đi. Từ đó đến nay, tôi một mình gà trống nuôi con, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ, nay các con đã lớn, trưởng thành yên bề gia thất, con cháu đề huề. Tôi không phụ lòng bà, không thẹn với lương tâm. Tôi và bà Nguyễn Hoàng Oanh gặp nhau như duyên phận, nay tôi sẽ đi bước nữa để tìm người bầu bạn vui thú tuổi già, chăm nhau lúc trái gió trở giời. Mong bà ở nơi chín suối phù hộ độ trì cho chúng tôi.
Sau đó cả hai ông bà vái lậy ba vái để tỏ lòng thành kính với người đã khuất. Khi hương vẫn còn đang cháy, ông Tình quay sang nói với bà Oanh:
– Giờ anh với em sẽ lên Phường để đăng ký kết hôn, sau đó chúng ta sẽ chuẩn bị để tổ chức đám cưới. Em muốn tổ chức như thế nào?
Chuyện này nếu đúng ra phải được tính như một lời cầu hôn, nhưng đó là đám trẻ nó làm vậy, còn với ông bà thì không thế, cũng ăn nằm với nhau đến rỗng cả ra rồi, bướm bà Oanh giờ đã được dương vật ông Tình tạo hình rồi, nên lời lẽ màu mè cũng không còn cần thiết nữa.
Chuyện “hai đứa” thì bà Oanh không có lăn tăn gì, chỉ là bà vẫn còn một lo lắng nào đó trong chuyện này, theo kiểu linh tính đàn bà mách bảo, bà nói với ông:
– Vâng, em thế nào cũng được, tùy anh quyết cả. Em báo cho cái Tiên rồi, nó mừng lắm anh ạ. Nó nói với em nó đi xa, mẹ có người bầu bạn ở nhà nó cũng yên tâm. Khi nào đám cưới vợ chồng nó sẽ từ Pháp về dự. Nhưng em vẫn còn lo một chuyện.
Ông Tình hỏi dồn, bà nói vậy thì theo ông là mọi chuyện có gì đâu mà phải lăn tăn nữa nhỉ:
– Em lo chuyện gì?
– Em lo chỗ các con anh, không biết chúng có đồng ý không?
Nhắc đến các con, ông Tình sau đây cũng dự định nói với chúng về chuyện ông sẽ đi bước nữa với bà Oanh, ông nghĩ chúng sẽ đồng ý thôi, có gì đâu mà phải lo lắng, chúng đã có gia đình, có cuộc sống của riêng mình rồi mà. Ông quả quyết:
– Anh tưởng em lo chuyện gì, về mấy đứa nhỏ thì em yên tâm đi. Xong việc ở đây chúng mình sẽ về nhà tôi ăn giỗ luôn, hôm qua tôi báo cái Thủy chuẩn bị rồi. Lúc đó tôi sẽ thông báo cho chúng biết. Chúng sẽ đồng ý thôi.
Bà Oanh chưa kịp mừng thì ở xa vọng vào một tiếng mà bà nghe như sét đánh bên tai, tiếng nói đàn ông mà bà chưa nghe bao giờ, nhưng ông Tình thì nhận ra ngay, là của Phong:
– Chúng con không đồng ý.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cách đây 1 giờ đồng hồ.
Cả nhà Phong chuẩn bị từ sớm để đi đến nhà Lưu, hôm nay là ngày Giỗ mẹ, theo lệ năm nào cũng thế, vợ chồng anh sẽ về nhà để cùng cả gia đình tổ chức lễ Giỗ. Bấm chuông cửa một lúc thì Lưu ra mở cổng:
– Anh Phong, chị Vân. Anh chị và các cháu vào nhà đi ạ. Thủy nhà em đang làm cơm trong nhà. Ơ bố đâu anh Phong?
Phong dắt xe vào nhà, thực sự thì ngôi nhà này mặc dù anh sinh ra và lớn lên ở đây nhưng từ khi dọn ra ở riêng cũng ít về. Thường chỉ về có 2 ngày là Tết và ngày giỗ mẹ thôi. Điều cơ bản là anh và Lưu không được hợp nhau về tính cách cho lắm, anh em mỗi người mỗi tính, mỗi quan điểm sống, không xích mích hay cãi vã tranh giành gì nhưng không hợp nên ít giao tiếp, ít chia sẻ cho nhau. Phong và Vân nhìn quanh cũng không thấy bố đâu, đang định hỏi chú Lưu thì bị hỏi trước. Vân lên tiếng:
– Sao chú lại hỏi vậy? Chị tưởng bố phải đang ở nhà chứ.
Đúng lúc đó thì Thủy mặc tạp dề đi ra chào:
– Anh chị đấy ạ? Bố không về cùng anh chị sao?
Cả 4 con mắt nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, người này lại tưởng người kia, cùng ngồi xuống ghế. Phong là anh cả lên tiếng trước:
– Hôm qua bố điện cho anh bảo là sáng nay về nhà Giỗ mẹ thôi, sao cô chú lại bảo là bố đi cùng anh.
Lưu vẫn ngơ ngác hỏi vặn:
– Thì bố đang ở nhà anh chị, em tưởng là bố sẽ về cùng anh chị luôn. Hôm qua bố điện cho vợ em bảo là làm cơm giỗ mẹ, sáng nay bố sẽ về.
Vân chen vào bằng con mắt mở to ngạc nhiên:
– Sao chú lại bảo bố ở nhà anh chị. Bố chẳng phải là đang ở cùng cô chú sao?
– “Không, bố chuyển sang nhà anh chị được mấy tháng nay rồi cơ mà”, Lưu chưa thể xâu chuỗi được sự việc. Anh vẫn đinh ninh là bố đang ở nhà bác Phong.
Chỉ có Phong là lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, anh kết luận:
– Vậy chú tưởng là bố đang ở nhà anh, còn anh thì nghĩ bố đang ở cùng với chú. Thế bố không ở đây lâu chưa?
– Cũng phải được hơn ba tháng rồi anh ạ.
Thủy ngồi phệt xuống ghế sopha lo lắng, giờ đây cô thực sự rất thương bố, bố rời khỏi ngôi nhà này là có bàn tay của cô tác động, bố hiểu chuyện đó nhưng bố hoàn toàn không trách cứ cô bất kỳ điều gì. Ngược lại còn ra sức bảo vệ cô và lo lắng cho hạnh phúc của gia đình cô, chính bố đã làm cho cuộc sống hôn nhân của cô được hạnh phúc, viên mãn như bây giờ. Thủy bắt đầu rơm rớm nước mắt:
– Anh chị, việc này cũng tại lỗi vợ chồng em. Chắc vợ chồng em làm điều gì đó làm bố phật lòng, nên bố bỏ đi rồi. Hix hix hix, em và anh Lưu vẫn cứ đinh ninh là bố sống ở bên nhà anh chị, thỉnh thoảng em có gặp bố, bố vẫn nói như vậy, ai dè!!! Hix hix hix!!!
Lưu vuốt vuốt vào lưng vợ an ủi.
Vân cũng xót xa:
– Tất cả chúng ta đều có lỗi, thôi chuyện này nói sau đi. Giờ đây quan trọng nhất là bố đang ở đâu?
Cả nhà chìm trong im lặng, đến vài phút sau Phong mới lên tiếng sau khi suy nghĩ đăm chiêu, cuối cùng mắt anh sáng lên đôi chút như đã nghĩ ra được điều gì đó:
– Đúng rồi, mọi năm giờ này chắc chắn bố đang ở nghĩa trang thắp hương cho mẹ. Chúng ta cùng ra đó đi.
Cả nhà gật gù phấn khởi vì phân tích của Phong, mấy người còn lại cùng hô to:
– Vâng, chúng ta đi thôi.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Trở lại với không gian nghĩa trang, nơi vợ cũ của ông Tình yên nghỉ.
Ông Tình ngoái lại thì thấy đầy đủ các con và các cháu của mình, chưa kịp vui thì bị ông con cả dội một gáo nước lạnh. Cũng chưa kịp nói gì thì Phong nói tiếp:
– Chúng con đã nghe bố và cô gì đây nói chuyện. Trước mộ mẹ, con thay mặt con cháu nói để bố và cô hiểu là. CHÚNG CON KHÔNG ĐỒNG Ý.
Phong nhấn mạnh câu cuối như một lời khẳng định đanh thép, Lưu đế thêm vào:
– “Con cũng không đồng ý bố đi bước nữa với cô Oanh”, Lưu biết tên bà Oanh vì đã được bà khám bệnh.
Chỉ có Vân và Thủy là đứng im không phản ứng. Cả hai đang nghĩ gì, họ không có khái niệm về chuyện đồng ý hay phản đối bố đi bước nữa, chỉ có một suy nghĩ rất đàn bà đang nhen nhóm trong đầu, đó là chữ ‘ghen’. Cả hai đã từng được bố làm tình, họ cũng dần dần mặc định trong đầu bố là “người của mình”, ấy vậy nên khi nghe bố nói sẽ đi bước nữa, tức là sẽ thuộc về một người đàn bà khác, tức khắc nảy sinh cái suy nghĩ trên, ngoài ra không có gì khác.
Ông Tình trước nay chiều các con thì chiều thật, nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy các con, nay chưa kịp nói gì thì đã bị chúng bật, tim ông bắt đầu đập mạnh, mạch máu đã bắt đầu căng nhưng ông kịp trấn tĩnh bám cầm lấy tay bà Oanh, ông thấy tay bà đang run run. Ông nói:
– Tôi không hỏi ý kiến các anh có đồng ý hay không? Tôi chỉ thông báo thôi.
Trong đầu Phong Lưu cũng đang có suy nghĩ hết sức tiêu cực, có lẽ sự việc xảy ra quá đột ngột làm các anh chưa thể có phản ứng hợp lý. Trong đầu các anh đã quá quen với việc bố là của các anh, không thể thuộc về một người khác. Càng không thể quen với việc mình sẽ gọi người khác là mẹ, không ai có thể thay thế được người mẹ quá cố của mình. Trong tất cả cái mớ suy nghĩ hỗn độn như mớ bòng bong ấy, không có một suy nghĩ tốt lành nào về cuộc hôn nhân của bố cả.
Phong cãi lại bố to nhất, anh nói một tràng, nói cho bố nghe thì ít mà nói cho người đàn bà đang run rẩy ở bên cạnh nghe thì nhiều:
– Bố không thể nói như vậy được, “trẻ cậy cha, già cậy con”. Giờ bố lớn tuổi rồi, chúng con là con trai của bố nên cũng có trách nhiệm và quyền được tham gia vào cuộc sống của bố. Chúng con không tiếc bố một cái gì cả, cũng không khó khăn đến nỗi mà không thể chăm sóc và lo lắng cho bố mà phải đi nhờ đến… người khác. Đấy là con còn chưa nói đến chuyện khác đấy bố ạ, người ta đến với bố vì mục đích gì? Vì tiền? Hay vì tình? Ở đời không chuyện gì là không thể xảy ra đâu bố ạ. Nói tóm lại là chúng con nhất quyết không đồng ý.
Ông Tình chỉ thẳng tay vào mặt Phong:
– “Mày… Mày…”, nhưng chỉ nói đến đây là ông không thể nói tiếp được nữa, một sức ép kinh khủng lên tim làm ông không thể thở nổi, mặt tái đi.
Chỉ có bà Oanh với chuyên môn bác sĩ của mình nhận ra được sự thay đổi bất thường của ông Tình, bà lập tức đỡ vào gáy để tránh ông đổ như một cây chuối. Nhưng sự lo lắng được thể hiện qua lời nói:
– Anh Tình ơi!, Anh làm sao thế này. Anh Tình ơi.
Mắt ông Tình mờ đi, người ông co lại và đổ vật theo tay bà Oanh xuống đất.
Cả nhà nháo nhào vì bố đã ngã sống xoài ra đất, họ chỉ tranh nhau kêu lên:
– Bố! Bố! Bố! Bố ơi, ông nội ơi!
Họ xúm lại đỡ lấy bố, rối bời không biết làm thế nào, chỉ có bà Oanh là bình tĩnh nhất lúc này. Trước tiên bà vạch hai mắt của ông lên để thăm dò phản ứng con ngươi, sau đó bà bà úp tai vào tim ông nghe nhịp, bà kết luận bước đầu, bà nói như hét lên, bà cũng gần như hoảng loạn:
– Gọi cấp cứu mau, bố các cháu bị nhồi máu cơ tim.