Phần 42
Trên con đường tới nhà cô … lòng tôi đầy những câu hỏi tự chất vấn dày vò chính mình … tôi tự hỏi mình đang chơi trò quái quỷ gì thế này … tại sao tôi có thể cùng một lúc hẹn hò với 2 người con gái … một hành động cực kì nhục nhã và đáng khinh bỉ đến vậy … nhưng lại một lần nữa … tôi lại tự bào chữa cho chính mình ” chỉ là mình không muốn làm ai phải đau lòng thôi… giờ chưa phải lúc để lựa chọn..”
Dù biết con đường mà tôi đang đi … sẽ khiến tôi sụp bẫy của chính mình tạo ra bất kì lúc nào … nhưng tôi còn sự lựa chon nào khác, khi một bên là khao khát được yêu và một bên là sự mong muốn chiếm giữ .
Con hẻm nhà cô hiện ra trước mắt … cô đã đứng đó chờ tôi từ lúc nào … chắc cô đang mong được gặp tôi lắm … nhưng lời nói của cô lại đi ngược lại những gì tôi muốn …
– T … đây nè …
– Chờ em lâu chưa …
– Cũng mới …
– Sao … đi chưa cô
– Cô … nghĩ lại rồi ..chắc mình phải ở nhà thôi …
– Sao vậy !
– Giờ quả thực … cô không muốn đi chút nào …
– Nhưng mà tại sao mới được chứ ! – tôi cáu lên
Cô nhìn tôi … tay cô nắm lấy tay tôi …
– Bình tĩnh đi … nghe cố nói đã … giờ không phải lúc đâu … giờ T nên về nhà nghỉ ngơi và học bài đi
– Trời! Cả tuần học rồi mà ! – Tôi giận dỗi nhìn cô
– Đấy … đừng trẻ con như vậy chứ ! Cô biết chứ !
– Biết rồi mà giờ còn bắt T về học là sao !
Cô nhìn tôi … thở dài …
– Kỳ thi này không đơn giản như thi tốt nghiệp đâu T … cô thi rồi cô biết ! Chắc T đang rất tự tin vì điểm thi tốt nghiệp rất cao phải không … nhưng mà … không đơn giản như vậy đâu … nghe cô đi
– Nhưng mà nó liên quan gì ở đây … em biết là khó ..nhưng mà cũng cần phải có một chút thời gian để dành cho nghỉ ngơi chứ … chả lẽ em phải học đến phát điên lên sao
– T nhớ năm lớp 10 không … T nói là cố gắng vì cô phải không …
– Ừhm! Giờ cũng vậy … giờ cũng đang cố gắng không phải chỉ vì mình T đâu … vì Ng nữa …
– Ng… biết … chính vì Ng biết T yêu Ngân … nên Ng mới chối T lần này
– Vì sao! T chờ cả ngày để gặp Ng … mà giờ Ng lại từ chối T sao …
– Đó chỉ là cách nhìn của T … nhưng mà … chính Ng mới đang chờ T … T có hiểu không?
Tôi ngớ ra …
Chờ nét mặt cáu bẳn của tôi dịu lại … cô nói
– Bây giờ là lúc mà Ng muốn T phải tập trung hết cả tinh thần sức lực để học hành … trong việc học đừng bao giờ tự thõa mãn với chính mình T à … Ng biết nếu đêm nay đi chơi với T thì cũng chỉ mất vài tiếng thôi … nhưng cái quan trọng là Ng không muốn T mất vài tiếng đó trong khoảng thời gian quý giá này, nếu như T đậu thì sẽ không có gì để nói, nhưng nếu chuyện không may xảy ra thì chắc Ng sẽ ân hận, tự trách mình … vì đã làm mất đi sự tập trung và chú tâm của T vào học hành chỉ vì vài tiếng đi chơi đó … T hiểu Ng không?
– Ng quan trọng hóa vấn đề quá … tại sao Ng không nghĩ là T cần vài tiếng đó để thư giãn, để cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Giờ nếu T quay về … và lại vùi đầu trong sách vở … thì Ng có nghĩ có là cách tốt nhất để T đạt được mục đích không?
– Không phải là cách tốt nhất nhưng ít ra nó tốt hơn cách bây giờ T chọn.
– Nhưng mà … giờ T muốn được ở bên Ng…
Tôi hét lên như một đứa trẻ … đòi cho được món đồ chơi bị cướp đi … tôi thật sự đã mất bình tĩnh trước thài độ kiên quyết của cô
– T … ích kỉ lắm … T chỉ nghĩ cho T … T không nghĩ cho Ng sao.
Mắt cô bắt đầu rơm rớm trước cách hành xử của tôi
– T ích kỉ ư … chính vì T thương Ng … T muốn được Ng vui … mà T mới tới đây … Ng có hiểu không …
– Ng nói vậy mà T không hiểu sao … làm sao Ng vui được khi vừa đi mà vừa lo lắng rằng nhưng gì mình đang làm có thể làm hại T … T về đi … Ng không muốn nói thêm nữa …
Giọt nước mắt lấp lánh trên má rơi xuống … cô quay đi để tôi không thấy sự muộn phiền của cô … để lại mình tôi ngẩn ngơ giữa con ngõ vắng …
Đã vô tình vậy … vì tôi cũng chả cần … uổng công tôi thương yêu, tin tưởng ở cô, giờ cô làm tôi thất vọng não nề … chỉ vài tiếng gặp nhau mà làm như là vài ngày vài tháng không bằng … lại còn chửi mình là ích kỷ nữa chứ .. ghét ! học học học! Tôi có phải là cái máy đâu mà sao cứ bắt tôi phải nhồi nhét liên tục như vậy … sai lầm khi lựa chọn một người phụ nữ như vậy … quá sai lầm ! Đã thế thì ta cũng chả thèm …
Vứt xe ngoài cổng … tôi lên gác trùm mền ngủ … quả là một đêm bực bội, có 1 ngày chủ nhật mà gặp toàn chuyện gì đâu không … ngủ !
…
Tiếng chuông. thoại vang lên … đéo biết đứa nào giờ này còn ngứa tay nhá máy … ông mà biết ông đập cho bẹp chim, chắc lại số lạ đây mà … quả nhiên, nhìn là biết thằng chó nào vừa mua sim khuyến mãi rỗi hơi đây mà
– Đứa nào mất dạy vậy … biết giờ mấy giờ rồi không ! – Tôi hét lên
– Mới 9 giờ thôi mà …
Sặc ! Giọng búp bê tiu nghỉu đầu dây bên kia
– Ơ … L hả … gọi T..có gì không?
– T..đang làm gì vậy … vừa đi về hả
Sặc, quên béng đi mất là từ sáng hẹn em …
– À … không … tại … xe hư nên không đi đâu được hết … thông cảm nhen
– Ừhmm … không sao … vậy … sáng mai có qua học không
– Học thì qua đi … hỏi hoài – tôi cằn nhằn em vì câu hỏi ngớ ngẩn
– Ừhm … vậy… thôi nhen … – em gác máy … tôi cũng vứt điện thoại trùm mền ngủ tiếp .
…
– Anh hai … anh hai … – tiếng con em gọi tôi …
– Anh hai … dậy đi … dậy …
Tôi quay đi trùm mền lại …
– Dậy đi … – nó vẫn lì
Mở mắt ra tôi quát
– Gì mà mới sáng phá giấc tôi thế bà nội !
– Chị L đến kìa … dậy đi ! Không học nữa à !
Cơn bực bội vẫn còn âm ỉ trong người … tôi quăng mền phủ lên người con em khốn khổ rồi lấy gối đập cho nó thêm một cái cho chừa cái tội hay nhiều chuyện … nhìn mặt thấy ghét, mà mấy giờ rồi mà bà nội kia đến sớm vậy trời … mò điện thoại lên… sạc … 9 h kém …
Vừa thấy mặt tôi … Linh đã cười … quái lạ … mặt mình có dính gì đâu ?
– Cười gì thế?
– Mặt ông … ngủ dậy … đù dã man … hehe
– Cười cười hở mười cái răng …
– Đâu, đâu có cái nào hở – em nhe răng ra …
– Nhiều chuyện!
Tôi càm ràm ngồi phịch xuống ghế ..đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn … sao tự dưng giờ không còn thấy điều gì hứng thú trên đời nữa … chán ngán kinh khủng … L nhìn tôi … đưa tay ra trước mắt … đưa qua đưa lại .
– Gì vậy … – tôi cằn nhằn
– Sao… mới sáng mà ông bực bội cái gì vậy
– Gì … mệt quá không có ..
– Có gì nói đi … nói nghe với … có gì cùng giải quyết.
Cùng giải quyết được mới ghê !
– Giải gì mà giải ! Không có gì mà cứ hỏi nhiều !
Em cũng không dám quấy quả tôi nữa …
– Vậy … giờ học nhen
– Học gì … tui chưa nói với bà hả … sáng nay 9h tui phải đi học thêm … thôi bà học một mình đi
– Ơ…
Em ngớ người ra trước những lời lạnh lùng của tôi…
– Sao … không nói trước …
– Thì giờ nói nè … !
Em cũng cứng họng không biết nói gì … đưa tay lật qua lật lại quyển vở … nhìn thái độ quá ư là lãnh đạm của tôi … có vẻ em đã bị đụng chạm đến lòng tự ái
– Vậy … thôi… T đi học vui vẻ, tui về …
Chẳng chờ tôi ngồi dậy, em cất vở vào cặp và đi ra cửa … tôi đứng dậy … định theo ra mở cổng cho em … nhưng mà … cảm giác bây giờ như người bất lực … thôi thì kệ em vậy …
Dù đang mệt mỏi nhưng sự học vẫn quan trọng hơn … dẹp qua mọi bực tức, tôi vác cặp ra khỏi cửa phi đến lớp học …
Những phương trình đồ thị nhanh chóng cuốn lấy tâm trí tôi … cảm giác sung sướng khi chinh phục được một bài toán khó khiến tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng … đời vẫn đẹp chán ..cần quái gì phụ nữ … giá mà đàn bà ai cũng ngoan ngoãn dễ bảo như em Đ thì đỡ phải chinh phục chiều chuộng … phát mệt.
Lúc lớp học tan … thì cũng là lúc mặt trời gieo rắc không biết bao nhiêu là nắng nóng lên cái thành phố nhỏ bé này … sự bực bội trong người lại bị cái nắng như đổ lửa làm nóng lại … giá mà có ai đó giờ rủ mình đánh nhau … giờ thì có gì mà phải xoắn …
Về đến nhà … gọi cửa hoài không thấy con em ra mở … đang loay hoay định gọi điện cho mẹ … thì con nhỏ từ trong nhà đủng đỉnh đi ra … cái.. mặt … dễ điên … mình thì đứng ngoài nắng nóng thở như … chó, nó thì vừa đi vừa múa bụng … giờ nghĩ lại sao hồi sáng không phang nó thêm mấy cái cũng uổng …
Quá tức giận … tôi không nói được lời nào … nó vừa mở cửa tôi đã đá cái rầm bật cửa ra …
– Anh phá nhà à !
– Tao thích phá được không !
Không thèm để ý thái độ nó, tôi phắn lên phòng … tức như điên, hôm đó dù mẹ lên xuống gọi cả chục lần, tôi cũng nằm một chỗ chả thiết ăn uống gì … cứ nằm vậy … không biết vì điều gì … chỉ biết là tức … là buồn ..là hờn giận ai đó … dường như … không còn thiết gì trên đời này nữa …
Một ngày trôi qua … cố vùi vào sách vở để quên đi nhân tình thế thái … và cuối cùng thì cảm giác cũng dễ chịu hơn khi tôi bắt đầu đuối sức vì mệt và đói … gục trên bàn … tôi cảm thấy không còn tâm trí để nghĩ đến điều gì khác … có vẻ như tôi đã bị ngất …