Phần 2
Mưa tạnh … điện sáng trở lại nhưng nỗi buồn của nó vẫn không nguôi … mệt mỏi uể oải bò dậy 9h hơn … may bố mẹ chưa về … trên mặt chiếu cói loang một vệt máu … Người ê ẩm … buồn nó khóc thì lại “tinh tinh” con gái xấu nhắn tin …
– Anh ơi … !
– Gì nói nhanh ?
Nó cầm điện thoại trả lời tin nhắn … tự nhiên thèm có ai chia sẻ quá … Con xấu gái nhắn lại …
– Anh cáu à … hay tại em không cho xem ảnh … ?
– Không … buồn thôi …
– Anh có chuyện gì à … ? Em không biết nhưng anh hãy nhớ … tại sao phải khóc khi mà anh có thể cười … dù cười gượng anh ạ … đời em cũng bi ai lắm …
Đang buồn thấy câu nói đó nó như tự tin … thôi con như tai nạn đi sao mình không thể cười nhỉ … nó nhắn lại …
– Anh cảm ơn … anh đi tắm đã nhé … !
Nước mát làm cho nó tỉnh hơn … ngồi xổm dội nước nên nó thấy … từ lồn vẫn còn tinh trùng của ông sền sệt … nhờ nhờ chảy ra … Tại sao ông ngoại thường ngày hiền lành thế … sao ông tự dưng đốn mạt … nó đau đớn … và băn khoăn …
Đêm … cú rúc liên hồi trên nghĩa trang … đầu ngõ chim lợn éc éc … gọi nhau … đêm thê lương … lòng buồn … cái lồn ran rát ê ẩm làm nó không quên đi được cái vụ đó … đời bạc bẽo … nó đã chả xinh rồi ý … giờ trinh trắng cũng bị người ta đoạt đi … lệ cay cay …
“ … ting … ting … ”
Gái xấu nhắn :
– Anh ngủ chưa ? Hết buồn rồi chứ ?
– Ừ anh hết buồn rồi !
Nó nói mà nước mắt tràn mi …
– Ảnh em đây nhé …
Rồi … 10% … 50% … 100% một con bé bầu bĩnh răng khểnh xinh xắn … hiện ra … xinh thật … là con gái nó còn thấy xinh mà …
– Em xinh lắm … chả bù anh … xấu …
Định viết chữ xấu gái … chợt nhớ ra vai diễn dang dở … nó thôi … Nó nhắn vài tin nữa rồi chìm vào giấc ngủ miên man …
Nắng mai lung linh kéo vào giường nó chim hót véo von … một buổi sáng trong lành … Nó khoan khoái vùng dậy … “ … ái … ui … ” nhăn mặt … vì bước mạnh … nghẹn nghào … đi tập tễnh ra sân … Ông ngoại đang ngồi uống trà sáng với bố thuốc lào ông rít kêu “ … sòng … sọc ” Nó đi qua … khinh … căm hờn … . Rồi xuống bếp trong tiếng bố quát :
– Con Huyền ! Mày mù à, đi qua ông mà không chào một câu … con với cái … mất dậy … !
– Thôi kệ nó ! Trẻ con mà …
Ông khề khà can ngăn bố nó … nó nghĩ thầm “ … trẻ con á … ông biết … con trẻ con à , … sao ông … còn … ” nước mắt sũng áo … cái áo lót hằn lên … làn da ngực dán sát vào áo … Đau ! đối diện với người ông mà nó hằng yêu kính … sau ông mặt người mà dạ thú thế ông ơi …
“ … ting … ting … ”
– Ngày mới vui vẻ … anh !
Gái xấu nhắn tin … đang buồn nó nhắn lại …
– Gặp nhau đi em … !
– Vâng !
– Thế ở đâu … ?
– Anh cứ ra quảng trường km 5 nhé … mặt em anh biết rồi ạ … !
– Thế em không cần biết mặt anh à … ?
– Không anh … em cần bạn tâm sự … ạ !
Nó xin mẹ đi chơi … đạp ra đến quảng trường … ngồi thơ thẩn … Nó nói nó mặc quần đen áo sọc … nhưng không nói là con gái … Quảng trường vắng tanh … lúc sau … từ phía xa … “ … sọc … sọc … ” Cái xe lăn nghiến trên đường nhựa làm nó chú ý … ngồi trên xe một thanh niên, chừng 17, 18 gì đấy … gương mặt buồn buồn đôi mắt u uất xa xăm … Sau lưng gái xấu Yb xinh xắn đẩy chiếc xe lăn đi đến … Con bé ngó nghiêng … khắp quảng trường … tất nhiên Huyền đứng ngay cạnh … nhưng nó con gái mà …
– Anh Hùng đúng bạn anh hẹn ra đây không ? Mà con trai anh gặp làm gì ạ … anh ý … cứ lấy tài khoản con trai đi … tìm bạn trai thôi mà … lừa anh ấy làm gì … hơn nữa … nhỡ gặp em hỏi nhiều … em làm sao nói … ạ .
– Anh cô đơn lắm Giang à … là em gái em biết rồi có ai thèm chơi với kẻ tật nguyền như anh đâu … Giả em anh còn được nghe người ta nói … dù chả nói cho anh …
Hùng nói ta bấu chặt mép tay xe … giọt nước mắt nghẹn nghào … Nước mắt đàn ông … Huyền thấy đau cho người ấy đau cả cho mình … Giang xinh thật … Hùng cũng tội … Huyền đạp xe vù đi … trong nước mắt … “ … ting … ting … ” tin nhắn reo … kệ đạp … thẳng … bối rối … .
Đạp một mạch về đến nhà ngồi thở … nghĩ ngợi miên man … cuộc đời thật buồn cười. Đứa gái giả trai lại gặp trai giả gái … nhưng mà nhìn người ấy trên xe lăn dù có tội tội … nhưng làm bạn nó không đủ dũng cảm. Nó không biết có thể người ta nói nó tầm thường … nhưng nó cũng thấy nó chưa đủ thánh thiện để lại gần luôn ý. Giọt nước mắt và câu nói “anh cô đơn lắm … ” đôi mắt buồn buồn … làm nó day dứt. Nhưng thôi kệ Huyền nghĩ mình cũng bất hạnh kém đếu gì … ở háng vẫn con hơi ê ẩm … nỗi đau bùng lên vùi đầu vào gối khóc …
Mọi khi Huyền mong bố mẹ đi làm hết … để mình tha hồ tự do muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ … Nhưng giờ nó không muốn bố mẹ đi hết đâu một mình ở nhà nó sợ … May mà mẹ cũng quanh quẩn ở nhà cơ … nó mừng húm … Thi thoảng ông sang chơi ngoài mặt ông bình thường … một vẻ bình thường đầy giả tạo … nó ở nhà thường không mặc áo ngực … giờ mới để ý cặp mắt của ông hau háu dán vào nó. Chắc trước đây sự tôn kinh khiến nó chả để ý … có lúc còn vô tư ngồi vào lòng ông chứ … nó chợt nghĩ ông thật sự là ông ngoại nó không đây ?
– Huyền !
– Dạ !
– Ông bảo mệt nằm bên nhà, cầm cái này sang đánh gió cho ông !
– Mẹ đi đi … con bận rồi … !
– Ơ hay … Tao nói mày không nghe … mày có đi không ?
– Vầng !
Hậm hực cầm bát rượu gừng và nắm tóc rối đi sang vừa đi vừa lầm bầm “ … sao ông không chết theo luôn bà đi nhỉ … ông là con quỷ … Ông đâu phải người … chắc ban ngày lại có mẹ … ông không dám đâu … ” Sang nhà bàn thờ bà ngoại vẫn nghi ngút khói hương, nó nhìn bà hiền từ một nụ cười cố hữu bao năm. Nước mắt tràn ra … “ … bà ơi ! cháu không dám nói với ai … bà trên trời linh thiêng … cho cháu biết phải làm sao … ? … Sao mà ông lại làm thế với cháu hả bà … sao ông hiếp cháu bà ơi … hu hu … ” Đứng bần thần thì giọng ông thều thào …
– Huyền ơi ! Vào đây … đánh gió giúp ông … ông mệt quá … !
Hay là ảo giác tối đó có đúng không ? … Nó vào căn buồng không tối không sáng hơi âm u … ban ngày nhưng mà nó vẫn khá tăm tối. Nó với tay bật điện bóng đèn vàng vọt chiếu tỏ căn phòng. Ông nằm đó gầy gò trên giường thân thể già nua nhăn nheo … Dù có thể ngày xưa ông to lớn tráng kiện … nhưng tuổi tác đã làm cho dáng hình đổi thay. Ông ho xù xụ … có vẻ mệt mỏi … trông ông yếu mà … một ông lão 70 chắc mình nhầm … do sợ quá thôi …
Huyền tự an ủi … chỉ một tia chớp lóa mà … khi ấy mình sợ hãi quá thôi … chắc chắn không phải … Đánh gió đến phần lưng … nhìn lưng gầy gò nhăn nheo thi thoảng lại rung lên theo tiêng ho … Huyền làu bàu :
– Ông à hút ít thuốc lào thôi … hỏng phổi đấy … cháu thấy ông nên bỏ đi … ạ …
Ông không nói gì cả … chỉ ho húng hắng … tự nhiên thương ông quá cơ … mọi việc bình thường nhưng không bình thường tí nào … Khi ông nằm ngửa lên … thấy thương thương nó dùng nốt chỗ gừng … đánh chà chà trên ngực cho ông … cúi … đánh … đánh … cái cổ áo phông trễ trước mắt ông. Bầu vú trần căng tròn rung rinh qua khe cổ áo … khi chà xuống bụng thì cái quần ông đã đùm đùm dựng lên thẳng cứng …
Kịch cũng hạ màn … ông vùng lên đè nó xuống … quần ngủ tụt luôn cùng cái quần lót hồng hồng bé xinh … Ông chồm lên nó bô mặt hiền từ hóa ra ác thú … lật áo phông nó lên bóp mạnh vào vú … nước mắt cay … cay … gọi mẹ … ư … mẹ tin không ? Bối rối hoảng loạn sợ hãi … Trái tim 16 của đau tột cùng cùng … đau hơn cả nỗi đau rát đang lan dần ở dưới lồn … của ông chui vào nó rát rạt … Không dám khóc to, cái giường rung rung … tay nó bám chặt mép giường … thở hồn hển … khó chịu … tức bụng … rát đau … và tim vỡ … Nửa tiếng nhục nhã trôi qua … cái thứ nóng bỏng lại chảy trong lồn …
Nó âm thầm đứng dậy … tinh trùng ộc ra theo kheo chân chảy xuống nền đất … Ông chơi nó xong thỏa mãn lăn ra ngủ … quần không thèm kéo … cái buồi to dài rủ xuống … cái mà từng ấn vào bà ngoại nó … sản sinh ra mẹ nó … còn có cho vào mẹ nó không thì không biết … Nó lau hết vết tinh trùng ở lồn đi về nhà mặt nhăn vì rát … lưng mỏi ê ẩm … Mẹ vẫn đang thái rau cho lợn … nhà nghèo, tuy thành phố nhưng vẫn phải nuôi lợn … chăn gà … mẹ lam lũ mắt nó cay … lại khóc … Mẹ có biết ông ngoại là thằng khốn nạn không nhỉ ?
Huyền về vào trong buồng ngồi khóc rưng rức … “ … ting … ting … ” lại tin nhắn zalo … cái con gái xấu yb … à mà phải cái Giang đâu … Cái ông què đó … nhắn dai thế … bánh bơ lâu phết rồi chứ …
– Anh sao không ra chỗ hẹn …
– Em không giận … nói chuyện đi anh …
– …
Dài nữa nó không thèm đọc tiếp, nó bực bội nhắn lại :
– Mình biết bạn là con trai rồi nhé … cái Giang có tội gì ? Lôi nó vào … tàn tật thì là xấu à ? người ta chưa kịp nghĩ bạn tàn tật … thì tự bạn đã bắt người ta nghĩ thế … họ có mù đâu mà không thấy cái xe lăn … Cứ bảo không có bạn đi … tự mình bôi nhọ mình, ai muốn chơi với bạn … Bạn tàn tật cơ thể … nhưng trái tim bạn không tàn tật … tâm hồn bạn không tàn tật … bạn là một con người như mình … đừng tự hạ bản thân thế. Còn kẻ chân tay đầy đủ, mặt mũi hiền từ … ăn nói đạo nghĩa … nhưng lại tàn tật từ trái tim … đến tâm hồn … nó là thú vật … nó không phải người … tàn nhẫn …
Gửi dòng tin nhắn dài ngoằng ngoãng … rồi Huyền lại khóc … trinh trắng của nó bị con vật cưỡng đoạt … đắng cay … con vật mang tên ông ngoại … Hận … đau … đường nào cho mình đi đây … ?
Hùng chết lặng … tin nhắn từ thằng bạn mới quen … Nhưng nó đúng quá … từ khi sinh ra Hùng đã không may tàn tật … nhưng đâu phải lỗi của Hùng … Bạn bè trêu suốt … tủi … dần dần chữ tàn tật nó ăn sâu vào tâm khảm … đúng là người ta chưa nghĩ mình tàn tật … mình đã nghĩ mình tàn tật rồi … Mười bẩy năm trong đời … hàng chục mùa phượng đỏ nhòa trong mắt … Hùng vẫn đi học trên cái xe lăn … nhưng mà chữ tàn tật nó đẩy xa Hùng khỏi cuộc sống …
Hồi năm lớp 9 Hùng cũng biết yêu như bao trái tim chàng trai khác … Hùng yêu Thủy … Thủy ở gần nhà hay qua đẩy xe lăn cho Hùng đi học … Mẹ Hùng nhờ phần vì Thủy cũng tốt tính … năm lớp 6 đến tận lớp 9 Thủy trung thành theo phía sau cái xe lăn của Hùng … Cùng nhau lớn … cùng nhau vui buồn lớp 8 Thủy thành thiếu nữ, và nghiệt ngã thay … Thủy lại xinh … còn xinh hơn cả Giang … giá nhu Thủy xấu xí … Hùng hạnh phúc hơn chăng ? Nhiều người theo đuổi tán Thủy … nhưng cô vẫn âm thầm đẩy xe lăn cho Hùng đi học …
Trái tim phụ nữ vốn bao dung Thủy chỉ xem Hùng là bạn … Thủy đưa Hùng đi học vì Thủy thấy thương thương … Nhưng ngộ nhận chết người của trái tim non nớt Hùng yêu Thủy … thấy sự quan tâm hiểu nhầm … Năm cuối lớp 9 Hùng dồn tất cả số tiền tich cóp mua cái điện thoại tặng … Thủy … Đặt cái hộp rực rỡ trong xe lăn … Hôm đó sinh nhật Thủy … tất nhiên Hùng là người đầu tiên vì Thủy sang đưa Hùng đi học … Ra ngõ Thủy tò mò hỏi …
– Hùng tặng quà cho Thủy à ?
– Ừ Thủy mở đi … !
– Woa ! điện thoại đẹp thế tặng Thủy à … cảm ơn nhớ … !
Rồi tờ giấy cũng được Thủy moi ra … Thủy đọc khuân mặt xinh xắn tái nhợt … môi run … run … Thủy khóc … nói ngắt quãng :
– Thủy … Thủy … chưa từng nghĩ … Hùng yêu Thủy … Nhưng Thủy thương Hùng thôi … viết thế này Thủy buồn … hu … hu … Hùng có thể yêu ai đừng yêu Thủy được không ? … Thứ nhất Thủy không nghĩ … yêu một người khuyết tật như Hùng … Thủy giúp Hùng … vì chúng ta là bạn … Nhưng Thủy không yêu người tàn tật … Thủy không đủ tốt thế đâu … xin lỗi … Thứ hai đừng nhắc từ yêu … mà làm đau Thủy … Thủy có thể còn được yêu sao ? Thủy cười nhưng nước mắt Thủy rơi … Hùng biết đâu … Trả Hùng …
Thủy dúi vào tay Hùng món quà nức nở chạy vụt đi … Từ hôm đó Thủy không sang đưa Hùng đi học nữa … hôm thì mẹ … Hôm thì Giang … chả có ai Hùng tự lăn đi … rồi đến muộn … Thủy đi học nhưng không để ý đến Hùng … mắt Thủy thi thoảng đỏ hoe … Một hôm công an ập vào nhà bắt bố dượng Thủy đi … sự việc vỡ lở … Hóa ra Thủy bị ông ấy hiếp từ năm lớp 7 … mẹ Thủy rốt cuộc biết được … nhưng tận năm lớp 9 … Mẹ Thủy báo công an … và Thủy tự tử chết … sau ít hôm của sự kiện vỡ lở … Xã hội vẫn bình bình mà tiến … nhưng những cánh hoa vẫn âm thầm rơi rớt … một mảng tối chẳng ai đoái hoài …