Sinh viên – Phần 122

Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 122
“Hai tên này xuất hiện chắc chắn có vấn đề.” Mỹ Hoa âm thầm suy nghĩ, nàng cảm giác được mối nguy hiểm đến từ hai tên này.
Từ khi bọn chúng xuất hiện ở ngoài công ty Tiên Hoa là nàng đã ngửi được vấn đề. Hơn nữa ngay sau Thùy Dung xuất hiện thì bọn chúng lại ngay lập tức bám theo cô nàng.

Mỹ Hoa biết được lần trước tên kia có xảy ra xung đột ở công ty Tiên Hoa. Nhưng cho dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa vẫn không có khả năng vì tên đó mà tên này lại xuất hiện ngày hôm nay.

Nàng biết hai tên này có địa vị ngang ngửa với tên lúc trước, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng tới mức tên này nhắm vào Thùy Dung.

“Hay là tên kia có hứng thú với cô ta.” Mỹ Hoa lại dâng lên một tia cảnh giác, trong đầu lại tiếp tục suy diễn sự tình này.

Tuy nhiên ngay lập tức chuyện này bị nàng bác bỏ, bởi vì hắn ta không có hứng thú với Thùy Dung.

Nếu có hứng thú thì hắn đã tóm ngay từ khi nàng bước chân vào cuộc thi kia rồi. Không thể nào để tên kia có cơ hội theo đuổi.

Trong lúc Mỹ Hoa đang suy nghĩ thì lúc này Thùy Dung đã ăn xong và tiến ra xe để tiếp tục chạy về nhà.

Không nhanh không chậm, ngay phía sau Mỹ Hoa thì hai tên kia cũng vội vào xe để bám theo Thùy Dung.

Mỹ Hoa làm sao để hai tên kia có cơ hội được, nàng ngay lập tức phóng theo ngay sau lưng Thùy Dung, nhằm mục đích ngăn chặn ý đồ của hai tên kia.

“Má nó… Thằng điên nào đây.”

Bọn chúng vừa lái xe rời đi thì phía trước con xe kia lại chắn ngay trước mặt hắn, một phần che khuất tầm nhìn đối với hắn ta, dường như còn muốn gây hấn với hắn.

“Tao không biết bên trong xe là ai. Mặc kệ chuyện gì hôm nay nhất định phải xử xong việc.” Tên tài xế ngay lập tức âm trầm phát ra một câu, ánh mắt lạnh lùng quyết định.

“Chỉ là tai nạn thôi đúng không?” Tên áo đen kế bên khẽ mỉm cười, chuyện này không quá khó.

“Đúng vậy… Haha…” tên tài xế cười lên một cái, sau đó tiếp tục lái xe.

Thùy Dung không biết phía sau nàng đang có một mối nguy hiểm, vẫn ung dung lái xe quay trở về căn chung cư.

Bên trong xe, Mỹ Hoa bắt đầu có cảm giác bồn chồn. Giác quan thứ sáu làm nàng trở nên bồn chồn khó chịu.

Ngay phía trước mặt là một cái ngã tư lớn, Thùy Dung bắt đầu quẹo phải để quay trở về phòng.

Khúc đường này khá vắng vẻ, đường rất lớn nhưng lại ít đèn đường. Cách một khoảng xa mới có một cái đèn đường dựng lên. Ánh sáng đèn thiếu thốn tạo nên cảm giác không lành.

Ngay khi vào khúc được nàng, theo quán tính Mỹ Hoa nhìn về phía kính chiếu hậu.

“Tới lúc rồi.” Tên tài xế khẽ mỉm cười, sau đó chân phải ngay lập tức đạp chân ga, một tay khác lại bật lên đèn pha.

Ánh đèn trắng sáng rực làm một khoảng đường trắng sáng, Mỹ Hoa ánh mắt bị đèn pha phản chiếu vào từ kính chiếu hậu làm mắt nàng chợt tối đi một khoảng.

Như một phản ứng bất chợt, Mỹ Hoa cũng vội đạp chân ga.

Khoảng cách từ Mỹ Hoa tới con xe của Thùy Dung chỉ chưa đầy hai trăm mét, hai con xe bốn chỗ đột nhiên phóng nhanh một cách bất ngờ.

Thùy Dung chẳng hay biết chuyện gì, nàng chỉ nghe một âm thanh lớn ngay phía sau rồi chợt hai con xe kia phóng tới ngay sát phía sau lưng nàng.

Một cảm giác lạnh đến rợn sống lưng làm Thùy Dung chợt cứng hết cả người. Từ đâu ngay phía sau lưng nàng, hai con xe cặp kè nhau lao tới với tốc độ nhanh vô cùng.

“Két… t… t…”

Chỉ nghe một tiếng gió xé ngang mặt nàng. Hai con xe cặp kè với nhau tạo nên âm thanh rùng rợn một cách đáng sợ.

Âm thanh vang vọng trên đường, mãi đến khi hai con xe tách nhau ra.

“Rầm… Rầm…”

“Chuyện gì thế này…” Thùy Dung chợt nghĩ thầm một câu, tay lái nàng chợt đảo ngay vào trong lề.

Hai con xe vừa phóng ngang mặt nàng với tốc độ khá cao, ngay sau khi vượt qua mặt nàng thì một con xe lao lên phía trên lề, va chạm với trụ bê tông rồi mới dừng lại.

Còn con xe kia lao thẳng lên dải phân cách, phóng sang phần đường bên kia rồi biến mất ngay sau đó.

Sự việc diễn ra chỉ trong vài chục giây, giống như một thước phim hành động rùng rợn vừa xảy ra trước mặt Thùy Dung.

“Tai nạn?” Thùy Dung thở ra một hơi, trái tim nàng chợt đập một cách liên hồi ngay sau khi cơ thể ngưng đi vài giây.

“Nếu con xe kia va chạm với mình thì sẽ như thế nào?”

Một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu nàng, không nghĩ được chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Với vận tốc khủng khiếp kia, chỉ cần va chạm nhẹ cũng có thể gây nên một thảm họa đối với bản thân nàng. Trực giác mách bảo rằng nếu không có con xe kia chặn lại thì chắc chắn nàng sẽ bị tông phải.

Thùy Dung ngay sau khi hoàn hồn thì lại nhìn về phía con xe đang nằm trong lề.

“Cạch”

Chợt cánh cửa bên phía ghế lái mở ra, một thân ảnh từ bên trong xe chợt ngã ra bên ngoài.

Thùy Dung có cảm giác gì đó không thành lời, vội vàng tiến hành tới đó để xem tình hình người đó như thế nào. Mặc dù tim vẫn còn đập liên hồi, nhưng chứng kiến người từ xong xe kia gương mặt đầy máu thì Thùy Dung không thể nào mặc kệ được.

“Là nữ à? Cô có sao không?” Thùy Dung vội tới kiểm tra, nàng làm sao có thể biết được thân phận Mỹ Hoa. Chỉ âm thầm phán đoán được rõ ràng người này có động tác cứu nàng trong gang tấc mà thôi.

“Không sao… Là tốt rồi…” Mỹ Hoa ánh mắt nhìn về phía Thùy Dung, chuyện đã cố nàng đã cố hết sức rồi.

“Cậu nợ tôi một lần đấy.” Cơn đau chợt làm nàng bất hết nhận thức, trong đầu ngay lập tức dâng lên một câu, rồi ngay sau đó ngất lịm đi dưới cánh tay của Thùy Dung.

Sáng hôm sau.

“Sao? Lại có chuyện như vậy à?”

Bùi Khả Lương vừa vào công ty, ngay lập tức nghe được mọi người đang bàn tán xôn xao. Sự việc đêm qua Thùy Dung suýt bị tai nạn ngay lập tức được mọi người truyền tai nhau.

Thùy Dung thật thà không che giấu chuyện đó, hôm nay là ngày ghi hình quảng cáo nhưng nàng lại xin dừng lại buổi ghi hình. Bị mọi người tra hỏi nguyên nhân thì lúc này Thùy Dung mới kể lại chuyện đêm qua.

Trực giác của Thùy Dung mách bảo rằng người kia đã cứu nàng một mạng, vì thế nàng không thể nào bỏ mặc người ta được. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cứu người gặp nạn vẫn là chuyện nên làm.

Đêm qua sau khi công an làm việc điều tra thì lại không tìm thấy dấu vết của con xe kia, ngay sau khi xảy ra tai nạn thì chẳng có một dấu vết nào để lại cả. Con xe kia đã rời đi một cách bí ẩn, hơn nữa ngay đoạn đường đó lại không có camera ghi hình nên không thể nào tiếp tục điều tra.

“Có chuyện như vậy sao?” Bùi Khả Lương nghe xong sự việc thì lại âm trầm suy nghĩ, hắn không có cách nào nghĩ được có chuyện trùng hợp tới như vậy.

Thùy Dung bị ngắm đến thật làm hắn có chút nghi hoặc, những sự kiện xung đột gần đây có một phần nào đó liên quan tới nàng ta. Mà chuyện đó chỉ có hắn mới có thể nghĩ tới được.

Đầu tiên là tên Văng Thanh Phụng là người theo đuổi nàng ta, đến đây để quậy phá và chính hắn là người tống cổ tên kia ra ngoài kèm theo sự hăm dọa.

Mà trước đó Phương là người dẫn dắt Thùy Dung vào công ty này, Bùi Khả Lương nhận ra được giữa Phương và Thùy Dung có mối quan hệ gì đó trên bình thường.

Mà mấy ngày trước hắn lại một lần nữa va chạm với tên kia, phá chén cơm của tên kia một lần nữa.

“Không thể nào tên đó dám làm nên việc này. Chắc chắn sâu xa có nguyên nhân.” Bùi Khả Lương khẽ suy nghĩ.

“Mọi người tiếp tục làm việc đi. Nhắn cho Thùy Dung trong mấy ngày này phải cẩn thận.” Hắn ta nhắc nhở một câu, sau đó quay trở nên phòng của mình.

Sự việc chỉ vừa xảy ra đêm qua, nhất định trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên có đề phòng vẫn hơn, đám người kia không dễ dàng bỏ qua tới như vậy.

Nếu đã lên thuyền ra khơi thì nhất định phải có chiến lợi phẩm mang về, nếu phóng lao thì phải theo lao.

Chuyện đó là một lời cảnh tỉnh cho hắn, đám kia là một đám điên khùng, nếu động chạm vào lợi ích của bọn chúng nhất định bọn chúng sẽ trả thù. Mà việc đêm qua chắc chắn một phần nguyên do mà Bùi Khả Lương có thể đoán ra được rằng đó chỉ mới là mở đầu mà thôi.

Ngồi vào máy tính, Bùi Khả Lương nghi hoặc mở lên lịch sử camera. Sau khi xem tới xem lui thì hắn lúc này mới âm trầm.

“Không thể ở đây lâu dài nữa.” Bùi Khả Lương trong lòng khó chịu, nơi này đã bị ngắm tới không thể nào ở lại đây lâu nữa.

“Xem ra đúng là được người ta giúp. Cảm ơn cô nhiều lắm.” Lại nhớ về chuyện kia, Bùi Khả Lương cảm thán một câu.

Từ lâu hắn đã nhận ra, Thùy Dung từ khi tới công ty đã có người theo dõi nàng, lần này xâu chuỗi lại sự việc thì mới xác định một lần nữa. Người phụ nữ lái xe kia đã giúp Thùy Dung thoát khỏi một kiếp nạn.


Bạn đang đọc truyện
Sinh viên
tại nguồn:

Sinh viên

“Ye… Lại thắng tiếp rồi…”

Đến đầu giờ trưa, lúc này mọi cả đội đang cùng nhau tận hưởng không khí chiến thắng. Đây là trận thứ ba, cũng chính là trận bán kết, ngay sau trận thắng này thì đó chính là trận chung kết sẽ diễn ra vào ngày mai.

Còn hôm nay cả đội đã làm rất tốt, một chiến thắng vô cùng thuyết phục người hâm mộ. Chỉ đến trận thứ ba thôi, không ngờ một đội không có tiếng tăm vừa mới ngoi lên đã tiến sâu vào vòng chung kết.

Từ những khá giả đội ngoài, dần dần các cô được người hâm mộ ủng hộ. Bây giờ trong các trang mạng xã hội tại khu vực thì danh tiếng của các cô gái đã dần tăng một cách đáng kể.

Hơn nữa trong nhóm câu lạc bộ trường đại học của Kiều Thu cũng đang xôn xao vì đội của các nàng giành quyền vào vòng chung kết.

Sau khi nghe tin đội của bọn họ bị đánh bại thì lúc đầu còn không chấp nhận được. Nhưng sau khi nghe những bê bối bên trong đó thì lại quay sang ủng hộ các cô nàng Xuyên Á. Bên cạnh đó Kiều Thu cũng được tâng bốc vì lúc trước chính nàng đã đứng lên chống lại những con sâu mọt bên trong đó.

Ngày hôm nay chứng kiến các cô gái kia tiến vào vòng trong thì bọn họ cũng một phần tự hào bởi vì các cô gái xuất thân từ trường bọn họ.

Lúc này Phương đang cùng chung vui với mọi người, chiến thắng đã tới rất gần. Chỉ còn ngày mai thôi là các nàng đã có thể đẩy danh tiếng lên thêm một tầm cao mới.

Hôm nay mọi người về sớm nghỉ ngơi lại sức, còn Kiều Thu lúc này đã nhịn không được mà leo lên xe nó để quay trở về biệt thự của Phương.

“Hôm nay lại muốn ăn món gì đây?” Phương khẽ cười, cô nàng đã nhịn không được nữa rồi. Thời gian qua phải tập luyện khá nhiều, đến cả thời gian gặp mặt còn chẳng có nữa thì làm sao có thời gian đi tới nhà nó để ăn chực.

Hôm nay sau trận đấu thì ngay lập tức Kiều Thu đã dính bên người nó rồi, nhất định hôm nay phải được ăn mới có sức để ngày mai đánh trận.

“Món gì cũng được.” Kiều Thu ánh mắt lóng lánh như sao trời, tuy sau trận đấu còn mệt mỏi nhưng có thể được ăn món mà Phương nấu thì mọi mệt mỏi giống như tan biến.

“Dễ vậy sao?” Phương khẽ cười, cũng xứng đáng thôi. Nấu món gì cũng ngon thì còn lựa chọn để làm gì nữa.

“Đương nhiên, chỉ cần anh nấu là được.” Kiều Thu ngọt ngào nói ra, nàng chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.

Ngay khi tới biệt thự thì Kiều Thu nhanh chóng lao và trong, nơi này nàng khá quen thuộc nên chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Chỉ có ngủ lại qua đêm là chưa từng mà thôi.

Kiều Thu lao lên ghế sô pha nằm lười ra đó, còn Phương thì ung dung bước vào.

“Vào trong tắm cho khỏe đi. Ra ăn là vừa…”

“Nằm nghỉ một lát đã.” Kiều Thu lười biếng nói ra một câu, chiếc sô pha này nằm còn thoải mái hơn so với cái nệm ở phòng của nàng. Có thể ngủ tại nơi này luôn còn được huống chi là nằm một lát.

Phương chỉ biết lắc đầu, để nàng nghỉ ngơi một lát cũng được, rồi nó lại tự tay vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Sau hơn nửa giờ, Kiều Thu cũng đã tắm xong. Nàng khẽ khoác lên người chiếc áo tắm dài rồi lại bước ra ngoài nhà bếp.

Cảnh tượng khá là gì đó hấp dẫn, Kiều Thu dáng người cao ráo, tuy tập luyện khắc khổ nhưng cơ thể lại mỹ miều thanh thoát vô cùng, không quá sắc nét cơ bắp như những cô gái khác.

Chiếc áo tắm chỉ khoác lên chẳng khác gì lấy lưới che đi đường cong nóng bỏng của nàng. Càng làm tôn lên sự hấp dẫn của nàng đến vô cùng.

Từng bước đi để lộ đôi chân dài trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện sau đường xẻ của chiếc áo tắm.

Kiều Thu lại chẳng xấu hổ, ngồi lên ghế khẽ gác một chân lên. Chiếc bàn ăn trong suốt có thể nhìn thấy đôi chân của nàng, ở trên là đồ ăn ngon miệng, ở dưới lại càng ngon hơn.

Phương nhìn thấy khung cảnh kia liền cảm thấy khó chịu cả người, cô nàng thật biết cách trêu chọc nó mà.

“Oa… Đúng là hương vị này rồi…” Kiều Thu đưa mũi ngửi những món ăn trên bàn, chiếc áo tắm không che được hết chiếc cổ trắng ngần của nàng, lại còn khoe ra đồi núi ẩn hiện bên trong.

Phương hết chuyện để nói rồi, chiếc mũi nó chợt đông cứng lại giống như có máu đọng bên trong vậy.

Khẽ ngồi xuống bàn, rồi bắt đầu buổi ăn trưa.

Kiều Thu lúc này không còn có ý định trêu chọc Phương nữa, món ăn lên bàn làm chiếc bụng nàng trở nên cồn cào hơn nhiều lần.

Các món ăn trên bàn bị nàng nhanh chóng quét sạch, không nghĩ tới dường như khẩu vị của nàng lại giảm hay sao mà mấy món này lại ngon hơn trước một bậc nữa.

Chỉ mới không được ăn có vài tuần mà lại như thế này, không biết sau này không được ăn mấy món này thì sẽ như thế nào nữa.

“Oa… No quá đi…” Kiều Thu thả người ra ghế, cái bụng nàng đã căng tròn lên rồi.

“Vào trong nghỉ ngơi đi… Anh dọn dẹp một chút đã…” Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của nàng mà Phương lại cảm thấy hài hước. Đúng là đường nhanh nhất để tiến vào trái tim của con gái đó chính là đường bao tử mà.

“Mệt thật… Ăn xong cả người mỏi mệt…” Kiều Thu lại bắt đầu than vãn, tuy có người phục hồi sức nhưng phải thi đấu với cường độ cao khác với luyện tập thường ngày rất nhiều. Làm nàng tốn sức vô cùng.

“Vào nghỉ đi… Cần anh thư giãn cho không?” Phương mỉm cười, miệng lại thở ra một câu ám muội.

“Thư giãn?” Kiều Thu ánh mắt kỳ quái nhìn Phương, nàng vẫn còn đơn thuần lắm.

“Là massage đó…” Phương khẽ vỗ trán một cái, lại nói ra.

Nhìn cái ánh mắt kia nhìn nó cảm giác có gì đó không đúng, giống như là đang nhìn một tên háo sắc vậy.

“Hừ… Để xem anh muốn làm gì em?” Kiều Thu bĩu môi một cái, sau đó lại bước chân vào phòng ngủ. Nàng quả thật cần người thư giãn, cả người mệt mỏi làm nàng muốn ngủ một giấc thật sâu.

Phương sau khi dọn dẹp xong thì lúc này mới vào phòng, ánh đèn ngủ mờ ảo kèm thân ảnh nằm trên giường làm nó cảm giác nóng hết cả người.

Tuy vậy nhưng nó biết giữ gìn những thứ quý giá, đó là nguyên tắc của nó. Đối với những cô gái khác cũng vậy, chỉ khi nào người ta thật sự tình nguyện thì nó mới tiến tới. Đó cũng cho thấy một phần thể hiện sự tôn trọng của nó đối với các nàng.

Mặc dù ngoài kia có vô số cô gái khác tùy thời có thể lên giường, nhưng không thể nào so sánh được với các nàng được.

“Mệt mỏi lắm sao?” Lắng nghe được hơi thở sâu của nàng, nó lại cảm thấy thương cho nàng.

“Mệt chứ… Anh thử thay em đi đánh xem như thế nào.” Kiều Thu khẽ nói ra một câu, nàng còn thích làm nũng đối với hắn.

“Được rồi… Để anh xoa bóp cho nhé…” Phương khẽ mỉm cười, tiến lại gần nàng rồi nói ra.

“Ưm…” Kiều Thu không phản đối, khẽ vang lên một âm thanh trong cổ họng.

Kiều Thu bên trong chiếc áo ngủ đã chuẩn bị sẵn, không phải nàng tùy tiện ở trong phòng người khác mà lại chổng trơ bao giờ.

Trên người nàng là một bộ độ thể thao bó sát, tháo bỏ chiếc áo khoác ra là thân thể mượt mà của nàng.

Kiều Thu lúc này nằm sấp trên giường, hồi hộp chờ đợi điều gì đó. Nàng đã mở lòng với hắn ta, chỉ chờ đợi một câu của hắn mà thôi.

Thứ tình cảm kia đã từ lâu nhen nhóm trong tâm trí nàng, khiến nàng ngày một lún sâu vào.

Bàn tay kia khẽ chạm vào da thịt, chiếc lưng của nàng mềm mại và mịn màng vô cùng. Từng tấc da thịt của nàng lúc này tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

Mùi thơm kia không những khiến nàng dễ chịu mà còn làm Phương như muốn ngừng thở.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với Kiều Thu, nó có kỹ năng xoa bóp đến từ hệ thống nên nhanh chóng thao tác trên bả vai của nàng.

Người chơi thể thao mạnh như nàng cần phải được thư giãn rất nhiều, có thể đội ngũ y tế còn chưa đủ để làm các cô gái nhanh chóng phục hồi thể trạng.

Từng cái xoa bóp từ sau gáy cho tới hai bả vai, động tác nhẹ nhàng chuẩn xác. Mang những cảm giác thư giãn đến cho cô nàng một cách nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.

“Không ngờ anh lại còn có bản sự này.” Kiều Thu khẽ vang lên một câu, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Bả vai nàng khi nãy còn giống như đang treo một cục tạ, còn bây giờ sau khi được Phương xoa bóp lại nhẹ nhõm tới vô cùng. Cảm giác khác hẳn so với nhân viên y tế thực hiện, tuy nhẹ nhàng nhưng lại hiệu quả vô cùng.

Phương từ từ thao tác trên lưng nàng, rồi sau đó di chuyển dần xuống tới hai chân. Những nơi cần phải thư giãn nó sẽ thao tác qua một lượt.

Kiều Thu lúc này nằm yên hưởng thụ từng đường tuyệt chiêu của Phương, cảm giác thoải mái vô cùng. Mãi cho tới khi nàng chìm vào giấc ngủ mà chẳng hề hay biết.

Nghe được hơi thở đều đặn của nàng thì Phương nhận ra nàng đã ngủ, thế là nó lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nó vừa nhận được tin tức cửa Bùi Khả Lương, vội quay ra ngoài kiểm tra.


Còn tiếp…

To top
Đóng QC