Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensex.life
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 1
A Giành? Tiếng Tàu hả? Hông, đọc ngược lại là Anh Già thôi. Già mà vẫn xưng Anh thì dứt khoát là già độc thân rồi, mà còn là… già dê nữa. Và mình nằm trong một cái hội như thế, bao gồm đồng nghiệp cũ thời giảng viên, đồng nghiệp làm chung các cơ quan sau này, anh em do giới thiệu đem vô nhưng chung quy lại cũng là một hội nhóm trung – thượng lưu ở Sài Gòn, có niềm đam mê tận hưởng cuộc sống. Trong cái hội chừng 60 thành viên đó, có 5 thành viên là A Giành. Mấy lão thấy mình chạy đôn chạy đáo lúc mèo con mang bầu, cũng hào hứng nhào vô “giúp một tay”, xong ép mình phải kể chuyện của 2 đứa, xong rồi…
“Mập nè, chuyện của mày ly kỳ hơn tiểu thuyết nữa” – lão Khoa lên tiếng.
“Bớt giỡn thầy, tiểu thuyết thiếu quái gì chuyện ly kỳ hơn chuyện của em” – mình đáp lại.
“Chuyện của mày nó thiệt mới hay, chứ mớ chữ tiểu thuyết đọc rối não thì hay ho gì?” – Lão Khoa nói như quát, Khoa nói đúng thì đời méo được quyền nói sai.
“Hề hề, bớt quạu thầy, thầy thấy hay là em vui rồi”.
Lão Khoa là thầy cũ của mình thời còn đi học thạc sĩ, sau này thành đồng nghiệp dạy chung trường nên thầy trò thân nhau tợn. Nghề dạy chỉ là cái nghề lão làm cho có… trách nhiệm xã hội, vì lão tốt nghiệp Tiến Sĩ ngành Chứng Khoán tại đại học Southampton – Anh Quốc, nghề thiệt của lão là Uỷ Viên Uỷ Ban Nghiên Cứu Chứng Khoán Quốc Gia – Việt Nam, thu nhập mỗi ngày của bao nhiêu giao dịch chứng khoán trên sàn VN – Index đều có dấu răng của lão. Giàu vậy, hách vậy nhưng chuyện tình cảm của lão éo le một cách thảm hại. Lão lấy một cô sinh viên làm vợ, hướng dẫn học xong thạc sĩ, rồi một ngày nọ, bà vợ về nhà tuyên bố 1 câu xanh rờn:
“Tôi là tôi chỉ thích làm Nhà Đầu Tư thôi, chứ thứ cố vấn kiêm giảng viên như ông, chém gió được mấy đồng”.
Lão chưa kịp nuốt cục tức xuống thì bà vợ đã hăm hở vác tiền ra sàn chứng khoán, và con mẹ ngu đó méo thèm hỏi chồng, vốn là tay tổ trong ngành, mà nhào vô đầu tư… theo cảm quan. Chừng 1 tuần sau, bả vác cái mặt mâm về, đốt bay 4 tỷ VND (theo thời giá năm 2016) tiền của… ổng mới chết, quê quá, bả… tự động ly dị ổng luôn. Thế là Khoa độc thân một cách nhảm đến không thể nhảm hơn, nhảm tới mức thằng con trai mới 15 tuổi của lão thề trước mặt má nó rằng bả dọn ra khỏi nhà thì nó không bao giờ dòm bả nữa. Nhưng cuối cùng thì bả vẫn đi, và lão lại độc thân.
“Thầy nè, thầy muốn như em hông?” – Mình cười cười.
“MUỐN” – bỗng nhiên không phải 1, mà 5 giọng đồng thanh cất lên. Mình ngớ người, ủa đâu ra đông vậy, và bỗng mình sực nhớ ra là 2 người đang rù rì một cách khoái trá trong một buổi tụ họp hàng tuần của hội, cho nên xung quanh thêm 4 A Giành nữa đang ngồi hóng chuyện mà mình có biết đâu. Thiệt tình, toàn tiến sĩ thứ dữ không mà sao ba cái chuyện bậy bạ này khoái dữ vậy nè.
“Mấy thầy muốn gì?” – Mình làm mặt tỉnh bơ, hỏi.
Bốp! Một cái tát không nhẹ không mạnh, nhưng chính xác tuyệt đối ngay má mình, không kịp phản ứng, mà có thì cũng chả dám. Người tát là sư phụ mình, thầy Mẫn. Bạn nào coi Mèo Con Miệt Vườn sẽ biết ngay lão chết tiệt này là ai. 2 tiến sĩ, đều của Harvard, mà ngày về Việt Nam lão như thằng ăn mày, áo quần nhàu nhĩ, đi xe bus đi làm mới kinh dị. Tất cả là vì lão mê mải trong mấy cái bệnh viện, bỏ lơ bà vợ ở nhà, nên bả trả thù đời bằng cách… tới Las Vegas đánh bài, vợ chồng thương nhau mà không tìm được tiếng nói chung nên cuối cùng lão về Việt Nam, vừa chữa bệnh vừa đi dạy. Nhưng nếu bạn đọc tới đây mà nghĩ là lão nhẵn túi thì nhầm to, triệu phú Dollar thiệt à nha.
“Muốn mày bớt lên mặt đó” – lão tỉnh bơ thu tay về, cầm ly Cognac lên nhấp 1 miếng, rồi lại xỉa miếng Steak trên bàn nhai nhồm nhoàm.
“Thầy, con lên mặt với thầy bao giờ? Ngày nào con cũng xách cặp cho thầy, lái xe chở thầy, con nào dám bất kính với thầy?” – Mình rống lên bài ca quen thuộc.
“Vậy thì tao muốn cái hồi nãy mày nói đó, làm đi” – lão nhếch mép, một thái độ khinh khỉnh quen thuộc dành cho mấy đứa ở dưới.
“Đúng đó, mập à, tao cũng cần vợ” – thứ tiếng Việt lơ lớ, giọng Anh – cụt âm đuôi – cất lên. Người nói là Richard Chen, một tay chọc trời khuấy… hồ bên Malaysia, qua Việt Nam thanh tra các chương trình giáo dục hợp tác rồi ngó gái bên này xong không chịu về nước, nhất quyết đòi lấy vợ Việt Nam. Ba nó, Wan đại gia, chủ tịch một tập đoàn xây dựng lớn gần như nhất Malaysia, chỉ có thằng con độc đinh là nó, vậy mà khác với mấy thằng Phú Nhị Đại bên Tàu hay các nước đông người Tàu, Chen học rất giỏi và chịu khó học, cậu tuyên bố ba mình là thợ hồ (ba cậu gốc thợ hồ thiệt, làm thợ hồ mà gầy dựng cả một tập đoàn xây dựng tỷ USD) nên mới cần đi hối lộ đám quan chức Malay, chứ cậu thì đếch thèm. Vậy nên cậu học xong đại học ở NUS thì thông qua con đường cử tuyển của chính phủ Malaysia, chui 1 lèo vô… Oxford mà học. 8 năm trời đằng đẵng nơi xứ người, thề không tốt nghiệp không về lại quê hương, cậu lấy tấm bằng Tiến Sĩ Quản Trị Kinh Doanh của Oxford đeo lủng lẳng rồi tếch về nhà, đe nẹt đám quan chức Malaysia chạy có nguồn có khói! Ba cậu làm mối hết đám này tới đám khác mà rốt cuộc cậu vẫn lắc, rồi cậu theo đoàn công tác Malaysia sang Việt Nam, đi chơi thấy gái Việt đẹp quá lại đòi cưới vợ Việt Nam, làm ba mẹ cậu khóc hết nước mắt!
“Mày coi lại cái thây thúi của mày rồi nói ai mập nha” – mình trừng mắt. Món ăn Malaysia so với Việt Nam thì giống như kít so với cơm, nên qua đây Chen ăn cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc cậu đã phát tướng tới gần… 130kg, hên quá còn chiều cao 1m89 gỡ lại, không đến nỗi làm mấy cô bỏ chạy ngay từ bước đầu.
“Hề hề, nị này nóng quá, nóng như kem, mà kem nóng” – Chen học tiếng Việt rất khá mong cua gái Việt nhưng nói thì vẫn ngược ngạo theo văn phong tiếng Tàu, vậy mà “bắt trend” thì nhanh lắm.
“Mẹ, mày muốn cái gì?” – Mình gân cổ lên.
“Muốn giống mày” – Chen nhìn mình lom lom, có cảm giác như nó đang nuốt nước miếng trong họng.
Còn lại 2 thằng ngồi gật gật, ngó mình như sư tử ngó mồi. 2 thằng này là dân Ấn Độ, quốc tịch Malaysia, 1 thằng tên Sia, 1 thằng tên Sigma. Sia là người Sikh, giống dân thượng đẳng ở Ấn Độ, trong khi Sigma là dân tầng lớp thấp nhất, nhưng cuối cùng thì quốc tế dòm 2 thằng ngang nhau, Sia tốt nghiệp Tiến Sĩ ở Hà Lan, còn Sigma thì ở Đức, tới Việt Nam rồi 2 thằng đăng ký ở lại dài hạn, nói Việt Nam dễ sống hơn bên Malaysia và “curry (cà ri) Việt Nam rất là bác ái” – Sia nói vậy. Có nghĩa là curry bên Ấn Độ ít nước lắm, ai mà cho nhiều nước là tình thương mến thương lắm lắm, còn cà ri của mình thì… ăn bún còn được, nên 2 thằng nói là dân Việt Nam thương chúng nó!
Mình thở dài, cái miệng hại cái thân, thần khẩu hại xác phàm, nói cho đã rồi giờ ôm nợ vào người, nhưng mà mình đã có ý tưởng rồi, bèn ngoắc ngoắc ngón tay cho mấy lão xích lại gần, đầu chụm vào nhau rồi nói nhỏ:
“Cách thì có, nhưng phải tốn ít nhất 9 tháng, mà mỗi ông vốn cứng 100.000 USD, làm xong mất, chơi được hay không còn tùy, chịu thì làm, không thì thôi”.
“Đưa mày hả?” – Chen hấp háy mắt, tưởng mình là môi giới hôn nhân.
“Méo, xây nhà”.
“Nhà?” – 5 Cha nội lại rống lên.
“Ừa, xây nhà thì mới nuôi mèo được” – mình cười khoái trá – “đê, kế hoạch là vầy”.
Từ khi con mèo chính thức là mèo của mình, thì mình đã nhắm mấy khu chung cư mini cho con nhỏ ở, và trong quá trình tìm hiểu, mình biết được là nhiều căn giá giá cả vừa phải nhưng điều kiện thì rất chiến, thậm chí có hỗ trợ cho sinh viên nên mình đã vài lần đề đạt trong các báo cáo xin tài trợ khuyến học về việc liên kết với chung cư mini trong gói học bổng cho các em. Vậy là mình đề nghị mấy cha già này mua luôn hay xây 1 cái chung cư mini, có thể ở vùng ven như quận 9 hay Hóc Môn cho rẻ, rồi chẻ ra mỗi cha 1 phòng trong 1 tầng, làm rộng, nội thất đầy đủ. Đối tượng vô ở sẽ là mấy em học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, không thu phí hoặc thu tượng trưng 2 – 300.000 VND/tháng thôi, còn cái phòng đóng dấu là của mấy cha thì mấy cha chịu khó theo dõi danh sách xin tài trợ học bổng, con nào được thì vui vẻ tài trợ, làm quen rồi… thịt, muốn thịt lâu hay chia tay sớm thì tùy các đấng, nhưng tuyệt đối cấm chơi trò cưỡng ép, hiếp dâm, nếu không công an còng tay thì bỏ mẹ.
“Ý hay” – Mẫn.
“Cũng… được” – Khoa gật gù, chừng thấy mình liếc thì vội cải chính – “là làm được á”.
“Good” – 3 thằng kia đồng thanh.
“Được thì em đi kiếm đất, xong mình chơi” – mình vui vẻ vỗ tay cái bốp. Giúp được người mà còn được sướng con cu thì quả là tuyệt vời!
Năm người, mỗi người 2. 2 tỷ VND, tổng cộng 11 tỷ VND. Số tiền không thừa không thiếu, không nhiều không ít. Mình lựa một miếng đất ở quận 12, giáp quận 9, đất quận 12 rất rẻ, vì đất cằn, giao thông bám víu vô đường quốc lộ, đa số dân nhập cư nghèo nàn, kinh doanh chẳng phát triển bằng mấy quận khác, cũng chẳng được quy hoạch gì tử tế. Miếng đất 300m2, thổ cư đầy đủ, đã sang nền nghiêm chỉnh mà giá bán chỉ 5. 5 tỷ VND, vì nằm tuốt trong góc khu dân cư mới, dân chưa có mấy, chủ vay xong chẳng trả nổi nên đám bà con bên ngân hàng thương mại bán phứt cho mình với giá rẻ. Xây lên 6 tầng, 1 hầm 1 trệt 4 lầu, hầm chỉ để xe, đầu tư hẳn hệ thống barrier thông minh quẹt thẻ mở cửa, trệt để 1/3 mở cửa hàng tiện lợi, phía trong và trên lầu mỗi phòng 36m2, có gác lửng 3/4, phòng vệ sinh và bếp riêng, nội thất cơ bản, nhà xây thoáng, không cần máy lạnh. Trên nóc mình gắn tấm pin năng lượng mặt trời, thêm 2 turbine gió rồi hòa lưới điện quốc gia. Mỗi tầng có 1 phòng bự bằng 3 phòng thường của riêng mấy cha nội, trang bị gì đó tùy mấy cha. Tổng diện tích sàn xây dựng chỉ chiếm 200m2, còn lại mình cho cắm bảng mở chợ miễn phí, bà con buôn bán tự nhiên không phải thuê sạp, mình chỉ yêu cầu họ ngó chừng trong chung cư giùm mình. Anh em nào mà từng bán chợ thì biết, kinh nghiệm và bản lĩnh giang hồ của bà con dân chợ không phải dạng vừa à, thêm vào đó, khu chung cư được đăng ký là chung cư hỗ trợ sinh viên nghèo, có trong danh sách của ADB gửi chính phủ Việt Nam hẳn hoi nên công an khu vực thường xuyên tuần tra bảo hộ, vậy là đảm bảo an ninh. Cuối cùng, chung cư được đặt tên là Khuyến Học, với đầy đủ giấy tờ đăng ký và điều lệ cư trú, còn tên mã của nhóm đặt là… Lâu Đài Tình Ái.
…
Bạn đang đọc truyện
Lâu đài tình ái
tại nguồn:
Chung cư được xây bằng gạch tái chế, xây bằng phương pháp lắp ghép, hạn chế đổ bê tông tối đa nên xây 6 tháng là xong thô, bắt đầu vào trang trí nội thất, đồ nội thất thì mình toàn mua đồ rẻ bên Phạm Văn Bạch nhét vô, sao cho 1 phòng ở 2 – 4 em là đẹp. Cho nên một buổi sáng Chủ Nhật tháng 6 trời mưa tầm tã, mình kín đáo cầm tập hồ sơ xin đăng ký học sinh – sinh viên nghèo vượt khó, có hình ảnh bản thân đầy đủ, chuyền cho mấy cha nội. Để thỏa lòng mong mỏi của các cha, mình ráng kêu mấy thằng chụp hình đi chụp thì chụp thêm 1 tấm toàn thân của mấy em, để “đảo bảo xác nhận đúng người”, thực ra là mấy cha chọn gái.
“Tao muốn con bé này” – cầm hồ sơ coi chừng… 1 tuần thì già Mẫn quăng trả mình sớm nhất, đám kia còn nghiên cứu.
Để xem nào, Diệu, đụ má con này mới 16 tuổi được 2 tuần, cha nội này thật là biết chơi. Nhà ở tận miệt Cầu Xáng – Bình Chánh, học sinh lớp 10, cha mất sớm, 1 mẹ 1 con đi bán bánh mì gánh sống qua ngày. Học sinh giỏi 9 năm liền, thi đậu vô trường THPT Bình Chánh (trường điểm của huyện) mà hông có tiền đóng, bị quá hạn. Nhìn trong hình chụp thì con nhỏ này có tố chất để làm hoa hậu nha, đẩy xe bánh mì đi bán cả 10km/ngày mà da con nhỏ trắng dữ dội, dáng cao, thon thả, mặt trái xoan tiêu chuẩn, cười lên nhìn rất dễ thương, cộng với thân hình mới 16 tuổi mà đã có 3 vòng hiện rõ thì sớm muộn gì em cũng sa chân à. Hừm, được thôi.
“Sư phụ để con” – mình nhìn lão lom lom rồi gật đầu.
“Lẹ nha mày”.
Hừ, cua gái mà làm như chơi gái hông bằng. Mình báo vợ là đi công tác tới tối, hết giờ làm mình đua 1 mạch từ nội thành Sài Gòn về tận Cầu Xáng, gần ranh giới Sài Gòn – Long An, nhà con nhỏ không hổ danh nhà nghèo, đã ở tận Cầu Xáng còn phải vòng vèo khí thế, trèo qua 2 con kênh thúi hoắc mới tới được cái nhà. Nhà nhìn như cái chuồng heo xây lại từ một cái nền nhà cũ, trong nhà đúng là không có gì quý, chỉ có một bộ sưu tập bằng khen, giải thưởng của con bé. Học sinh chuyên hóa, hèn chi lão Mẫn khoái, dám lão huấn luyện con bé làm bác sĩ không chừng, bác sĩ tình dục hử?
Miên man theo dòng suy nghĩ, mình bước vô nhà luôn hồi nào không hay, một người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy mình vô thì bật dậy:
“Anh tìm ai?”.
“Chào cô, cô chắc là cô Hậu, mẹ em Diệu phải không?” – Mình niềm nở mở lời.
“Dạ đúng tui, anh tìm ai?” – Cô vẫn nhìn mình cảnh giác.
“Em là T. Từ quỹ từ thiện Winrock. UBND huyện Bình Chánh có giới thiệu về trường hợp của gia đình. Quỹ mong được hỗ trợ cô” – mình lịch sự chìa tay ra, tay kia cầm sẵn giấy giới thiệu đóng mộc đỏ chót của cơ quan.
“Dạ, nhà tôi cũng khó… nhưng mà còn nhiều gia đình khó hơn…” – bà bắt đầu lắp bắp.
“Thưa cô, quỹ đưa gia đình cô vào hồ sơ rồi, đương nhiên là nhiều hồ sơ khác cũng có, con có thể xin ít thời gian để nói về chương trình hỗ trợ được không?” – Mình quen quá với mấy vụ này rồi, đưa đẩy chẳng tới đâu, xì tiền ra trước rồi tính.
“Dạ mời cậu” – bà đưa tay chỉ một vòng rồi quay vô trong – “Diệu, lấy cái ghế ra đây”.
“Dạ” một tiếng nhỏ rồi một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra. Chà, già Mẫn thật là khéo chọn nha, còn nhỏ mà đã ra dáng rồi, khuôn mặt có vẻ khắc khổ do tăng trưởng thiếu dinh dưỡng, nhưng nụ cười vẫn tươi tắn, thân hình mặc bộ đồ cũ ở nhà mà đã lộ rõ bầu ngực, phần mông vẫn còn lép do ăn uống đói kém, nhưng đã có phọoc rồi. Mình thu lại suy nghĩ trong đầu, thản nhiên kéo cái ghế xếp cũ xì ra ngồi, hai mẹ con chen nhau trên cái giường cỗ đã gần nát, chân kê đá cục cho cân, cỡ mình mà thượng lên cái giường này thì 100%… sập giường.
“Chắc đây là em Diệu?” – Chiêu giả ngu này rất hiệu quả nha. Vì mình mà cứ dòm con nhỏ lom lom thì gia đình nghi ngờ ngay, nên mình phải giả bộ nhìn vô tấm hình kẹp trên hồ sơ, xong có quyền dòm tiếp. Còn muốn đánh tan sự nghi ngờ của các trường hợp tới cho từ thiện thì dễ lắm, làm cái giọng “công thức hóa” là xong, nghĩa là cứ tống một đống chữ hoành tráng như “hoạt động cộng đồng”, “khuyến học”… là người ta tin sái cổ.
“Dạ phải, nhà có 2 mẹ con thôi” – cô có vẻ ngại.
“Chuyện của gia đình thì phường đã có báo cáo đây rồi. Con tới đây để giới thiệu về chương trình tài trợ của quỹ Winrock, nếu cô và em đồng ý thì tiến hành nhanh để em còn kịp đi học” – mình xỉa thẳng vào điểm yếu của họ.
Mất hơn tiếng đồng hồ để mình có thể giải thích mớ chữ loằng ngoằng trong bộ hồ sơ cho 2 mẹ con hiểu. Việc tài trợ bao gồm chương trình học tại Trung Tâm Giá Dục Thường Xuyên quận 12, chương trình 2 năm 3 lớp, phụ đạo tiếng Anh, chỗ ở (hề hề…), bao cơm ngày 3 bữa, mỗi tháng được 2 triệu phí sinh hoạt, mỗi năm xét học bổng 1 lần tùy thuộc vào kết quả học tập của em (còn học gì thì mình chịu thua).
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm chuyên thiết kế chương trình tài trợ, thì mình thừa hiểu tâm lý của dân nghèo, bao ăn, bao ở, bao việc làm là xong hết.
“Em ơi, của em chị thấy được á, nhưng mà nhà chị mẹ góa con côi…” – bà mẹ nói.
“Cái này tùy gia đình thôi chị, muốn cháu tiếp tục học để có tương lai thì hy sinh cho con bé đi xa học. Mà nó có đi luôn đâu, nó về thăm chị khi nó nghỉ chứ. Em cũng rất tiếc khi không thể đem gia đình theo, nhưng chị biết đó, học bổng cũng có giới hạn thôi” – mình giải thích.
“Chị cũng hông biết nữa, con bé lỡ học thì chắc chết quá, nhưng mà… nhưng mà nó đi một mình, lỡ có chuyện gì…” – bả lại ngập ngừng.
Mình móc máy tính bảng ra, đưa cho bả coi hình nhà cửa, phòng ốc. Xong tiện thể mình giới thiệu lão Mẫn là “chuyên viên hướng nghiệp” của chương trình, tiện tay nhá cái lý lịch khiếp hồn của lão lên. Quả nhiên là ép phê nặng nha, cuối cùng thì 2 mẹ con cũng đồng ý ký vào cái chương trình tài trợ ma quỷ của lão già dịch nặn ra, coi như tương lai của con bé chắc chắn sẽ khá lên, nhưng cũng có điều kiện, hì hì!
Tới tận gần tối thứ 2 thì hai mẹ con mới tới, sau 1 ngày bán buôn vất vả mới có giờ mà đi lên coi nhà. Thấy cái phòng thì cả hai thất kinh hồn vía, phòng xây kiểu nội thất tối giản Scandinavia, dù tối giản nhưng sạch bong, láng coóng, hơn xa cái chuồng heo ở nhà, lại còn ở miễn phí. Bà mẹ qua cơn choáng váng rồi giục con mau mau dọn lên ở, còn cô con gái dù muốn phụ mẹ lắm nhưng nghĩ tới được đi học thì cũng đành xuôi theo. Chừng thấy được rồi mình mới giả bộ gõ cửa phòng lão già dịch, mời lão bớt chút thời gian nói chuyện với học sinh mới tới, còn lão thì quả nhiên là thành tinh lâu năm, thủng thẳng kêu 2 mẹ con vô phòng lão chứ tuyệt đối không lê mông ra ngoài. Kể ra thì lão rất biết cách thể hiện đó chứ, phòng ngoài nội thất cơ bản thì tủ sách dựng san sát, ken đặc hết mấy vách tường, đèn vàng sang trọng kèm theo bộ salon đen, nhìn rất khí thế, bổ sung thêm cái bàn đọc sách đang kè 1 chồng sách to sụ, đảm bảo gây ấn tượng về một học giả thông thái ngay. Lão làm mặt ta đây, thấy 2 mẹ con vô chỉ đưa tay chỉ bộ salon, chừng hai mẹ con ngồi xuống rồi lão mới thủng thẳng bước từ bàn đọc sách qua, nhấc ấm trà pha sẵn lên rót mỗi người một ly, nhìn con nhỏ chăm chú rồi thủng thẳng cất tiếng:
“Con là Diệu? Tốt, con dọn vô phòng mới thì tạm thời ở một mình, cần gì thì qua đây thầy giúp, sách vở, đồ dùng học tập của con đều được tài trợ, thầy T. Đã nói rõ với con chưa?”.
“Dạ, dạ con cảm ơn 2 thầy” – con bé bị uy áp của lão ép đến nghẹt thở, lắp bắp được 1 câu.
“Đừng lo, con sẽ khá thôi, thầy là bác sĩ, con có muốn làm bác sĩ không?” – Lão áp dụng triệt để chính sách “cây gậy và củ cà rốt”.
Nghe tới đó, mắt con nhỏ sáng lên như đèn pha, miệng tía lia – “dạ con muốn lắm, con muốn làm bác sĩ cứu người, cứu mấy em nhỏ…”.
Hàn huyên 1 hồi, hai mẹ con xin về, con bé sẽ quay lại vào chiều mai để đăng ký học. Trung Tâm Giáo Dục Thường Xuyên quận 12 thì mình quen từ hồi còn làm giảng viên đi tuyển sinh chương trình Cao Đẳng 9+ cho mấy trường nên đưa 1 đứa vô là chuyện nhỏ, chưa kể lão già dịch kia miệng nãy giờ nói đạo lý chứ con mắt dòm con nhỏ lom lom, nhìn sơ qua tưởng nhìn vào mắt đối tượng nói chuyện, chứ để ý kỹ thì khóe mắt lão đã ánh lên mấy tia thèm thuồng. Nhưng quả nhiên là dân trí thức, lão giấu tư tưởng rất khéo, giảng đạo 1 hồi lão móc ra 5 tờ 100.000 VND đưa mẹ con nhỏ, nói lão cho chút tiền đi đường chứ đi bộ ra bến xe rồi bắt mấy chuyến bus cực quá, tối rồi đi taxi về đi cho lành, mai quay lại đúng giờ. Mình ngồi dòm mà nể lão nguyên cây, ra dáng Bố Già Corleone đấy chớ, đưa 1 tờ 500.000 VND là má con nó quíu ngay, nên lão đưa bạc lẻ cho dễ đổi, ngoài ra lão còn nhắc con bé là cấp 3 cần áo dài đi học, quỹ không tài trợ nhưng lão sẽ giúp, và lão đang có chỗ cho mấy chiếc xe đạp hàng bãi của Nhật nên sẽ cho con bé 1 chiếc đi học cho dễ. Khỏi phải nói má con nó cảm ơn lão rối rít thế nào, thực ra thì quen biết gì đâu, lão rinh trong Decathlon ra nguyên chiếc Shimano mới keng, chỉ là nó khuyến mãi cuối năm thôi.